Mạnh Duy Ninh có một vị hôn phu, có tiền, lớn lên đẹp trai nhưng đặc biệt lăng nhăng. Bởi vì mấy năm trước qua một lần cứu vớt, cô động lòng với đối phương, cho dù sau này vì đối phương không để bụng …
Mạnh Duy Ninh có một vị hôn phu, có tiền, lớn lên đẹp trai nhưng đặc biệt lăng nhăng.
Bởi vì mấy năm trước qua một lần cứu vớt, cô động lòng với đối phương, cho dù sau này vì đối phương không để bụng mà dần chết tâm lại chưa từng từ bỏ suy nghĩ kết hôn sinh con với người đó.
Vị hôn phu trong một buổi tụ họp giới thiệu người bạn hắn mới quen biết, nghe nói là con trai của nhà giàu số một vừa tìm về, tên là Phục Minh.
Người nọ khách khách khí khí chào hỏi với cô, luôn cố ý hoặc vô tình xuất hiện trước mặt cô, hỏi han ân cần, thường có những hành động quan tâm như đưa than ngày tuyết.
Mạnh Duy Ninh chưa bao giờ có suy nghĩ khác với đối phương, nhưng mọi chuyện lại thay đổi vào một đêm trước hôn lễ của cô.
Bởi vì đã bàn chuyện cưới hỏi, Mạnh Duy Ninh tỉ mỉ trang trí phòng tân hôn, lại ngoài ý muốn đẩy cửa phòng tân hôn trước hôn lễ, nhìn thấy hôn phu triền miên với người tình.
Mạnh Duy Ninh không khóc cũng không nháo, xoay người liền kết hôn với anh em tốt Phục Minh của anh ta.
Cuối cùng đã thành công biến mối tình đầu thành vợ, Phục Minh vui vẻ đi đón vợ tan tầm lại bị người chặn lại, người nọ hung ác hỏi hắn: “Tôi xem cậu như anh em, cậu lại đoạt đàn bà của tôi.”
Phục Minh vô tội mà nhìn anh ta: “Là chính cậu nhường cho tôi mà.”
Lúc nhìn thấy vợ vừa tan tầm lập tức trở nên ủy khuất tố cáo: “Bà xã, cậu ta muốn đánh anh, huhu.”
Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn vị hôn phu trước, quyết tuyệt nói: “Xin anh tôn trọng chồng tôi một chút.”
“Ninh Ninh, cho anh một cơ hội đi.”
Mạnh Duy Ninh nhìn chiếc nhẫn kim cương cực lớn trên ngón áp út, giọng nói mang theo ý cười: “Tôi kết hôn rồi, lời này không thích hợp.”
[Xa cách bảy năm, Phục Minh cuối cùng đã bắt được ánh trăng sáng hắn từng cho rằng cao không thể với.]
Tiểu kịch trường:
Ngày đó đêm đen gió lớn, Mạnh Duy Ninh trên đường từ phòng khám trở về nhà nhìn thấy Phục Minh trong con hẻm nhỏ tối tăm giẫm lên tay một người đàn ông, nửa ngồi xổm, ánh sáng le lói chiếu lên sườn mặt hoàn mỹ của hắn, giọng nói lại đáng sợ, quỷ mị: “Ai bảo cậu theo dõi cô ấy, hửm?”
Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: “Phục Minh?”
Cơ thể Phục Minh thoáng cứng đờ, nâng người đàn ông nằm bò trên mặt đất dậy, vẻ mặt đường đường chính chính nói: “Người anh em mau đứng lên, đừng ăn vạ.”
Mạnh Duy Ninh: “……”
Anh giả vờ cái gì.
Trầm ổn bình tĩnh mỹ nữ trung y X mặt ngoài ôn hòa phúc hậu, vô hại kỳ thật tâm cơ thâm trầm trà xanh nam
hayyy