"Ha ha ha ha
Ôn Viễn Khanh rốt cuộc nhịn không được bật cười, gắt gao mà bảo bối trong lòng ngực.
"Tiểu bảo bối của ba sao lại có thể đáng yêu như vậy, mắng chửi người cũng khá biết, tức giận cũng chỉ biết làm nũng"
Lúc sau mặc kệ hắn nói như thế nào Lâm An đều chu cái miệng nhỏ không nói lời nào, dùng hành động chứng tỏ bản thân mình đang tức giận, không nghe lọt lời ngon ngọt.
Ôn Viễn Khanh bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tiên đem bảo bảo rửa sạch thân thể, sau khi thay quần áo liền bế Lâm An xuống lầu, dưới lầu An Nhu đang ở phòng bếp xào rau, Ôn Nghị đã bày sẵn chén đũa trên bàn ăn, quay đầu liền thấy ba mình đang ôm Lâm An đi xuống, thỉnh thị còn ghé bên mặt cô nói nói cái gì. Lâm An cô nương bĩu môi vẻ mặt hờn dỗi, cuối cùng không biết ba ba cười xấu xa nói cái gì, vẫn là đem người trong lòng chọc cười.
Ôn Nghị nhìn hình ảnh hai người ôn nhu, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, hai người thân mật ăn ý như thể, cảm giác có chút khác thường giữa thầy giáo với sinh viên.
Bốn người ngồi ở bàn ăn trước đang ăn cơm, Lâm An thỉnh thoảng nói chuyện phiếm pha trò làm đại gia đình bật cười, ánh mắt thiếu nữ trên bàn ăn xinh đẹp khác hẳn vẻ trầm mặc thường thấy, khiến Ôn Nghị luôn thu liễn, lễ phép cũng bị chọc cười ha hả.
Sau khi ăn xong đại gia đình cùng nhau ngồi ở phòng khách pha trà nói chuyện phiếm, nhìn Lâm An ngoan ngoãn uống trà, An Nhu càng nhìn càng thích, nếu không phải Ôn Nghị còn nhỏ An Nhu hận không thể đem cô bé này trở thành con dâu. Chợt nhớ tới mình còn cháu trai đang du học, nên muốn gán ghép nhân duyên, không làm con dâu thì làm cháu dâu, cũng không tệ, quay đầu ôn nhu mà đối với Lâm An nói.
"Tiểu An năm nay bao nhiêu tuổi?"
" Con năm nay 19 tuổi thưa cô, qua sinh nhật thứ bảy tuần sau sẽ tròn 20"
"Thì ra là như thế, vậy thứ bảy tuần sau tổ chức sinh nhật ở nhà cô đi, cô sẽ làm bánh kem cho con?"
"Không cần phiền cô đâu ạ, cuối tuần con sẽ về nhà một chuyến, sinh nhật mỗi năm con đều đón người nhà"
Lâm An cười giải thích
"Được rồi, vậy cô chuẩn bị bánh kem trước cho con mang về, xem như một chút tâm ý của nhà cô. Nhưng mà tại vì tiểu An lại vội vã về nhà, có phải vì bạn trai chờ không ? "
An Nhu mỉm cười thử thăm dò.
Ôn Viễn Khanh ở một bên nghe thấy hai chữ " bạn trai" thì nghiêm mặt. Nghĩ lại ngoài việc biết ba Lâm An mất sớm thì những việc khác của cô hắn không biết gì cả, có lẽ Lâm An học cao trung cũng từng có bạn trai, đó là mối tình niên thiếu thuần khiết nhất, tên đó cũng từng ôm thân thể mềm mại này, cùng cô hôn môi, bảo bối của hắn ở trong lòng người đàn ông khác làm nũng, hắn cảm thấy chính mình ghen ghét sắp phát điên.
Ôn Viễn Khanh lạnh giọng đánh gãy cuộc đối thọai.
"Bạn trai cái gì?, cho dù đã học đại học cũng không nên lơ là, chuyện yêu cầu về sau lại nói, hiện tại chư ý học cho tốt là được"
Nghe Ôn Viễn Khanh nghiêm trang giáo huấn mình, Lâm An lại cảm giác hắn đang ghen tuông.
"Em biết rồi, thưa thầy".
Trong lòng âm thầm bật cười, trên mặt vẫn là nghiêm túc đáp lại.
An Nhu đột nhiên bị Ôn Viễn Khanh cắt ngang lời nói có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn phụ họa theo ý ông xã.
"Đúng vậy, tiểu An phải nên học tập. Chuyện bạn trai về sau lại nói"
Hai người lại hàn huyên vài câu, sắp đến 1 giờ, An Nhu vẫn luôn có thói quen ngủ trưa nên đã về phòng, Ôn Nghị sắp thi trung khảo nên cũng về phòng học tập.
Lúc này phòng khách chỉ còn lại Lâm An cùng Ôn Viễn Khanh. Ôn Viễn Khanh ngồi ở trên sofa không nói lời nào, Lâm An vòng qua bàn trà bàn đi đến trước mặt hắn, khom lưng cúi người tiến đến bên mặt nam nhân, cái mũi nhẹ nhàng cọ chóp mũi hắn.
"Ba ba sao lại không nói lời nào?"
"Đừng nháo loạn"
Ôn Viễn Khanh nghiêng mặt tránh đi hành vi Lâm An thân mật, nghiêm trang nói. Lâm An nhìn bộ dạng hắn như vậy cảm thấy trong lòng mình tràn đầy ngọt ngào, cô vẫn luôn nhìn rõ Ôn Viễn Khanh, đã 36 tuổi còn ăn giấm chua với cái quá khứ căn bản không hề tồn tại, rốt cuộc không đành lòng nhìn hắn khổ sở lâu. Lâm An vươn tay nhỏ ngay ngắn gương nằm giận dữ nhu nhu nói.
"An An hôn ba, ba đừng tức giận được không ?".
Nói xong cái miệng nhỏ hôn lên trán hắn, rồi chóp mũi, mày rậm, đôi mắt, một tấc một tấc mà hôn, bị Lâm An hôn tâm can Ôn Viễn Khanh đều sắp tan chảy, cái miệng nhỏ non mềm cuối cùng dán lên môi hắn, vụng về, không có bất luận cái kỹ xảo gì, cứ mυ"ŧ hôn như vậy, giống như chỉ cần hắn không hết giận thì cô vẫn cứ hôn hắn như thế.
Ôn Viễn Khanh kỳ thật đã sớm mềm lòng, nhưng lại vô cùng hưởng thụ tiểu bảo bối tràn ngập tình yêu chủ đó hôn môi mình, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu hôn đáp lại, nhìn Lâm An vốn luôn híp mắt đột nhiên mở to hai mắt, vui vẻ nhìn Ôn Viễn Khanh, tâm tình như nước mùa xuân, môi anh đào quét qua mộ nam nhân bất giác cong lên.