Chương 3: Mộng xuân

Ngành khoa học và công nghệ vốn dĩ luôn hiếm nữ sinh, hơn nữa tin tức hệ lại là khu vực nhiều mối họa nữ sinh, cho nên trong ban của Lâm An nữ sinh tổng cộng cũng chỉ có ba người, thời điểm khi xếp hàng Lâm An không dấu vết mà xếp ở vị trí đầu tiên, khoảng cách gần nhất có thể quan sát Ôn Viễn Khanh.

Người đàn ông 36 tuổi, tuy rằng được thời gian ưu ái nhưng trên khóe mắt đã hiện vết chân chim biểu thị tuổi tác không còn trẻ, có lẽ đã cách quá xa thời kì niên thiếu, nhưng Lâm An vẫn cứ không muốn buông tha, không muốn buông tha sinh mạng duy nhất của chính mình.

Hôm nay chỉ là nói sơ qua quá trình quân huấn, ngày mai mới chính thức bắt đầu tham gia huấn luyện. Sau khi lãnh đạo nói xong, tiếp tục đến huấn luyện viên giảng, chủ ban huấn luyện nói xong đến kỷ ủy chủ nhiệm, nhưng Lâm An cũng không quan tâm, cô nhìn Ôn Viễn Khanh, đã bắt đầu chờ mong ngày mai, cô đợi đã lâu, cô cảm giác máu huyết đang thăng hoa, ngày mai, ngày mai cô sẽ làm gì để câu dẫn người đàn ông này đây?

Sau khi tan họp, bởi vì Ôn Viễn Khanh còn có khóa nên đi trước, hắn giống như thật sự rất bận.

"An An, đi cùng thầy được không"

Ôn Viễn Khanh si mê mà hôn cái miệng nhỏ, liếʍ láp cánh môi, câu lấy cái lưỡi qua lại mυ"ŧ vào, hai mồm giao triền tấm tắc rung động. Lâm An vô lực mà bám vào bả vai Ôn Viễn Khanh nhẹ suyễn, mắt mèo vô tội nổi lên thủy quang.

"Ưm, thầy Ôn, không cần"

Một đôi tay hàng năm cầm phấn viết, từ dưới vạt áo vói vào, xúc cảm mềm mại hoạt nộn làm Ôn Viễn Khanh run rẩy, động tác theo gương mặt trượt xuống, ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi tinh tế liếʍ láp.

"Ưmm, An An nơi đó không cần, nơi này thì sao?".

Bàn tay to một phen cầm lấy nơi no đủ, chậm rãi vuốt ve.

"A, a, không cần, nơi đó".

Thiếu nữ muốn giãy giụa, nhưng bất đắc dĩ đôi tay bị ngăn chặn, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận động tác của Ôn Viễn Khanh.

"Nơi này sao?"

Đầu lưỡi theo cổ trắng nõn trượt xuống, ngón cái cùng ngón trỏ nhéo nhẹ đầu ngực một chút, nặng nề xoa nắn.

" A! Thầy Ôn"

Nơi đó chưa từng trải qua đùa bỡn, toàn thân Lâm An vô ý thức kịch liệt run rẩy, trong đầu hiện lên một mảnh trắng xóa, ngửa đầu lộ ra một mảnh da thịt bị nam nhân điểm đỏ, ở dưới thân Ôn Viễn Khanh dâng ra cao trào lần đầu tiên. Cực độ thoải mái mấy chục giây qua đi, Lâm An mềm mại mà nằm liệt trên giường, miệng nhỏ bị hôn mà đỏ bừng thở phì phò, ánh mắt mê ly nhìn Ôn Viễn Khanh, như là còn ở dư vị kɧoáı ©ảʍ lúc trước.

"Ohhh, An An mẫn cảm như vậy nhưng làm sao bây giờ, nhẹ nhàng niết một chút liền cao trào, về sau thực sự đi vào, chẳng phải là phải bị làm cho sướиɠ ngất xỉu sao?"

Nói xong lại xấu xa mà bóp nhẹ hai đỉnh hồng anh sớm đã gắng gượng, chọc đến thiếu nữ lại là một trận run rẩy.

Lâm An cảm giác chính mình giống như lơ lửng giữa đám mây, một trận lại một trận cao trào, giống như vĩnh viễn không có hồi kết.

"A"

Đột nhiên từ trên giường ngồi lên, Lâm An kịch liệt mà thở phì phò, chung quanh một mảnh hắc ám, còn có thể nghe thấy tiếng Chu Đồng Đồng ngáy rất nhỏ, Lâm An cúi đầu cầm ngực mình, giống như trong mộng Ôn Viễn Khanh đã làm, nắm nắm, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ohh, thầy Ôn"

Sáng sớm 8 giờ, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, các tân sinh viên sớm đã dựa theo kế hoạch xếp lớp sắp hàng ổn thỏa, lớp của Lâm An là lớp truyền thông tin tức kế khoa 2 ban, huấn luyện viên trước mắt vì tính chất công việc nên phơi nắng đến da sạm mặt đen, gắt gao nhấp môi, đôi mắt đen tỏa sáng, bề ngoài dọa cho đám tân sinh viên sợ tới mức không dám động đậy, nghiêm túc lắng nghe dạy bảo.

Lâm An đã sớm nắm được thời khóa biểu của Ôn Viễn Khanh, thực nhanh đã quen thuộc giờ giấc hắn, sau khi đứng gần một giờ ở buổi quân huấn, Lâm An nhẩm đóan Ôn Viễn Khanh sắp tan học.

"Báo cáo huấn luyện viên, em có chút choáng váng" Lâm An nhu nhu nói.

Huấn luyện viên chau mày, giữa mày ấn ra một đạo khe rãnh thật sâu, vì đứng dưới ánh nắng thời gian dài với tư thế duy trì, khuôn mặt Lâm An hơi hơi đỏ lên, nhìn kỹ, hai chân trắng thon dài cũng có có chút phát run, ánh mắt đảo qua một bên, ai lại không mệt đâu, một đám sinh viên thân thể đều căng thẳng, trên mặt lộ ra mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn cố kiên định, có thể thi được vào đại học A, ít nhiều ít đều có chút tinh thần nổ lực. Ngây Thơ Câu Dẫn - Chương 3: Mộng xuân