Chương 2: Quân huấn

Nhưng phía Ôn Viễn Khanh lại có vẻ chật vật, áo sơ mi phẳng phiu lúc trước nay đã bị vò nát, trên mặt không biết là bởi vì quá nóng hay là do xung quanh quá người khiến hắn khí huyết không thông nên mặt hơi hơi phiếm hồng, trên giày da màu xám nhạt cũng bị ai đó giẫm in lại nửa dấu giày. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm An, ánh mắt hơi chút xin lỗi bất đắc dĩ mà cười cười.

"Đã sớm nghe nói ngày tân sinh viên nhập học chẳng khác gì đánh trận, hôm nay tận mắt chứng kiến coi như đã kiểm chứng, thầy đem bộ dạng hiện tại này về nhà e là vợ thầy sẽ nói này nọ"

Tay Lâm An hơi hơi nắm chặt, ôn nhu nói.

"Vợ của thầy Ôn nhất định là rất nhu mì hiền thục "

"Đúng vậy, cô ấy rất tốt"

Lâm An trong lòng chua xót, nhưng là trên mặt không hiện rõ, vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào với Ôn Viễn Khanh, hai người liền hướng kí túc xá học s bước đi.

Vị trí giảng đường nằm ở giữa sân trường đại học A, mà tân sinh viên đjc sắp xếp trong khu ký túc xá, dọc theo đường đi đi ngang qua rất nhiều ban ngành, Ôn Viễn Khanh cũng thuận tiện giới thiệu với Lâm An một chút.

"Đây là thư viện trường, sách bên trong được coi như là thư viện đầy đủ nhất nước, đặc biệt là lầu sách tầng thứ ba, lưu giữ nhiều bản thảo quý giá nhưng chỉ có người trong chuyên môn được cấp thẻ mới được vào"

Như nghĩ đến điều gì thú vị, Ôn Viễn Khanh ôn hòa cười.

"Lúc trước vì muốn nhìn thấy bút tích của một đại sư nên thầy cũng phí công xin cấp thẻ. Sau này nếu em có hứng thú, thầy ó thể dẫn em đi xem".

"Nơi này là Nhạn Minh hồ, là nơi giải trí sinh viên trường, cũng có thể nói như tuổi trẻ các em chính là nơi hẹn hò... "

Dọc theo đường đi, đều là Ôn Viễn Khanh nói, Lâm An ở một bên lẳng lặng lắng nghe thỉnh thoảng mới lại đáp lại vài câu.

Bởi vì tân sinh nhập học công việc thật sự quá nhiều, Ôn Viễn Khanh sau khi đưa Lâm An tới ký túc xá, căn dặn vài câu liền vội đi.

Thẳng đến khi hắn đi xa, Lâm An vẫn đứng tại chỗ ngây ngốc hồi lâu, đây là lần cô cách Ôn Viễn Khanh gần nhất trong mấy năm nay, nghĩ đến về sau mình sẽ cùng hắn ôm, hôn môi thậm chí là.. Làʍ t̠ìиɦ, con ngươi trong suốt của Lâm An hiện lên tia giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.

"Ôn Viễn Khanh, chúng ta từ từ chơi"

Mấy ngày kế tiếp, Lâm An không có hành động gì, cùng bạn bè cùng phòng mới kết giao dạo quanh vườn trường, cùng nhau ăn cơm, giống như sở thích của các tân sinh viên khác, khác biệt chính là những người khác khát khao chính là cuộc sống đại học tự do còn thứ mà Lâm An cô khát khao chính là một người!

Nhưng các giành viên khác lại không có nhẹ nhàng như vậy, mỏi mệt lễ đón mừng tân sinh viên nhập học vừa kết thúc, lại nghênh đón tân sinh viên đại học A tham gia quân huấn, bởi vì những năm gần đây trong trường học xảy ra vụ việc sinh viên chạy bộ chết đột ngột, còn việc sinh viên té ngã gây thuong tích cũng nhiều lần xảy ra. Lãnh đạo trường lên tiếng cần các giảng viên mỗi người tự kiểm điểm nhận trách nhiệm đồng thời phân công cụ thể mỗi người phụ trách một lớp. Cho nên sau kì lễ kết thúc mọi người đều tham gia vào hành trình quân huấn.

Hôm nay là ngày quân huấn đầu tiên, sáng sớm, quản lý các tân sinh viên đều đã mặc hảo quân phục cùng quân mũ đến sân thể dục tập hợp.

" An An, cậu có nghe nói giảng viên Ôn của ban chúng ta liên tục ba năm đều được các nữ sinh, các cô giáo bình chọn là " Nam thần trong mộng"

Khí chất cùng tác phong đều rất chuẩn, khi thầy Ôn cười đúng là khiến tâm can đều mềm xuống".

Chu Đồng Đồng híp mắt, tay áp lên ngực làm ra trạng thái vẻ mặt say mê, bộ dáng ngây ngốc này chẳng khác gì chọc cười Lâm An.

Bởi vì thời gian còn sớm, các học trưởng, học tỷ còn chưa ra tới, lúc này mọi người chung quanh cơ hồ đều mặc áo thun ngắn cùng quần đùi màu đen, nhưng Chu Đồng Đồng không biết vì sao cảm giác trước mắt mọi người như cách ra.

Thân cao 1m62, tuy rằng không tính quá cao, nhưng là tỉ lệ như vậy là ổn, một đôi chân thon dài trắng nõn thu hút ánh nhìn, hướng lên trên là mông đĩnh kiều, áo thun không ngăn được sự no đủ của bộ ngực, dưới ánh mặt trời Lâm An trở nên nổi bật, tóc buộc kiểu đuôi ngựa thoải mái cùng với mũ lưỡi trai, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần như thiên nga, đôi mắt cong giống như trăng non, chẳng khác gì thiên sứ hạ phàm. Chu Đồng Đồng nhìn đến ngây người, chờ tinh thần phục hồi lại cả người nhào hướng về phía Lâm An.

"Ngẩng ~ An An của chúng ta thật giống tiểu tiên nữ nha"

Hai người cứ như vậy một đường hi hi ha ha bước đi tới sân thể dục.

Lâm An nhìn xa xa mà liền nhìn thấy Ôn Viễn Khanh, áo thun màu trắng xứng với quần màu đen rộng thùng thình, bộ dáng giống như sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, nếu như không có nữ giảng viên đứng cách đó đọc diễn văn sẽ càng giống.

Nhận thấy được một tầm mắt, Ôn Viễn Khanh quay đầu liền thấy Lâm An, trong nháy mắt nhớ ra cái gì, cười gật đầu lễ phép chu toàn, Lâm An cũng mỉm cười đáp lại, hết thảy đều là hài hòa như vậy, nhưng Lâm An không biết vì sao luôn muốn xé mở vẻ ôn nhuận bên ngoài của hắn , xem bộ dạng hắn điên cuồng si mê, trầm luân hãm sâu. Ngây Thơ Câu Dẫn - Chương 2: Quân huấn