Thời điểm ăn bữa sáng, Ôn Nghị không biết đối diện với ba mình như thế nào, dùng dằng hồi lâu mới đi xuống, kết quả phát hiện khi mình đến nhà ăn thì Ôn Viễn Khanh không ở đó. Ôn Nghị ngồi trên ghế, làm ra vẻ lơ đãng hỏi.
"Ba đâu rồi mẹ"?
An Nhu đem dĩa dưa muối đưa sang, nhẹ giọng giải thích.
"Trời còn sớm đã đi rồi, nói là trường học gần đây nhiều việc, hơn nữa ba con có sinh viên bị thương, còn phải chiếu cố"
An Nhu nhợt nhạt thở dài, đầy mặt đau lòng.
" Bữa sáng cũng không có thời gian ở nhà ăn, chỉ bảo mẹ chuẩn chung cơm hộp cùng cháo mang đi".
"Vâng"
Ôn Nghị cúi đầu ăn cháo, thì ra là bởi vì áp lực quá lớn.
Chờ khi Ôn Viễn Khanh đến ký túc xa trường học, Lâm An đã thay xong quần áo của mình, tuy rằng rất muốn mặc áo của Ôn Viễn Khanh nhưng vẫn phải thay lại áo của mình, nếu còn mặc đồ của hắn e rằng sẽ bị sinh nghi.
Ôn Viễn Khanh vừa vào cửa liền thấy Lâm An ngồi trên sofa, trên người mặc áo ngủ, gương mặt phấn hồng thoạt nhìn càng thêm mềm mại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm An ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Viễn Khanh, trong mắt che giấu không được vui mừng.
"Thầy Ôn, thầy đến thật sớm".
Sao lại có thể ngoan như vậy, ngoan đến mức khiến người muốn ôm vào lòng ngực khi dễ
"Sớm sao"
Ôn Viễn Khanh buông đồ ăn trong tay, ngồi ở bên cạnh Lâm An, sủng nịch hỏi.
"An An ngày hôm qua có ngủ ngoan hay không".
"Có, ngày hôm qua em 9 giờ đã ngủ", Nói xong khẽ nâng khuôn mặt nhỏ, cảm giác có chút kiêu ngạo. Giống như Ôn Nghị khi còn nhỏ, mỗi khi đạt được thành tựu liền ở trước mặt hắn bày bộ dáng muốn khen ngợi.
"An An thật giỏi"
Ôn Viễn Khanh vuốt ve gương mặt trơn trượt, thức thời nói.
"Cô có nấu cháo, thầy có mang đến một phần cho em dùng thử, thử xem xem có hợp khẩu vị không? "
Lâm An chớp chớp mắt, ngọt ngào nói.
"Của cô làm nhất định ăn rất ngon"
Nói xong liền câu lấy cổ Ôn Viễn Khanh, không biết khi nào hình thành ăn ý, cái động tác này của Lâm An, Ôn liền biết cô gái nhỏ này đã đói bụng, có thể ôm cô đi ăn sáng.
Sau khi ôm Lâm An ngồi xuống, Ôn Viễn Khanh múc một chén cho cô, ăn sáng là nhà mình làm dưa muối, củ cải cùng tiểu ngư.
Lâm An nhìn cháo đặc sệt trước mắt, tuy không quá bắt mắt nhưng lại là làm người ta vừa nhìn đã muốn ăn
Ôn Viễn Khanh cũng múc một một muỗng cháo trắng, nhẹ nhàng thổi thổi ở đưa đến bên miệng Lâm An.
"Ăn trước một muỗng xem thế nào"
Lâm An há miệng, lưỡi hồng nhạt hơi vươn ra ngậm lấy muỗng cháo, chậm rãi đem cháo trắng nuốt vào trong miệng, toàn bộ quá trình ánh mắt Lâm An đều nhìn chằm chằm Ôn Viễn Khanh, Ôn Viễn Khanh mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
Thiệt tình mà nói, món cháo này nấu rất công phu, gạo vừa không sẽ quá mềm cũng không có quá cứng, mềm mại vừa miệng, không có đủ kiên nhẫn cùng nhiều năm nấu ăn sẽ không làm ra được món cháo ngon như thế này. Tuy rằng là "tình địch" nhưng là Lâm An cũng không thể không thừa nhận An Nhu đối với Ôn Viễn Khanh rất có tâm.
Lâm An biết, hiện tại Ôn Viễn Khanh đối với mình đã động tâm, nhưng cái gọi là động tâm này vẫn chưa đủ để hắn có thể vứt bỏ vợ con, không màng đạo đức nhân luân cùng cô bên nhau, muốn đem người đàn ông này trong tay An Nhu đoạt lấy xem ra phải cần thời gian cơ hội.
Lâm An cũng không gấp, chờ đợi nhiều năm như vậy cô còn kiên trì, , chờ Ôn Viễn Khanh từng bước rơi vào bẫy tình của mình, cuối cùng hoàn toàn trầm mê chỉ thuộc về riêng cô, không rời đi được.
Trải qua một hồi, nhận thấy Lâm An vẫn luôn ngậm cái muỗng, Ôn Viễn Khanh nghi hoặc nhìn về phía thiếu nữ, nháy mắt ngơ ngẩn. Tiểu gia hỏa vô tội mở mắt to hiện lên hơi nước, mi cong như cánh quạt rung nhẹ.
"Ohhh"
Một tiếng ủy khuất đến cực điểm nghẹn ngào, một giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt nhỏ chảy xuống, sau đó tựa như khống chế không được càng lưu càng nhiều, Ôn Viễn Khanh vội vàng nhẹ nhàng đem cái muỗng từ trong miệng Lâm An lấy ra, xoa xoa khuôn mặt nhỏ, tinh tế lau giọt nước mắt, đau lòng hỏi.
"An An sao vậy. Có phải cháo nóng không. Nói cho thầy nghe, đừng khóc điợc không?"