Chương 9: Tự an ủi (H)

Lưng eo Ôn Viễn Khanh đưa đẩy " bạch bạch" rung động, thật sâu đem chính cự căn tiến nhập vào u huyệt thiếu nữ, há miệng mυ"ŧ vào đầu ngực đỏ thắm, đầu lưỡi thô ráp cực kỳ có kỹ xảo liếʍ láp lôi kéo. Ngực thiếu nữ mười phần co dãn, lặp đi lặp lại đùa bỡn, cự vật cũng không biết mệt mỏi thọc vào rút ra.

"A, a, quá nhanh, thầy Ôn, chịu... Chịu không nổi "

Thiếu nữ nhu mị xin tha, ngực đầy đặn phủ kín dấu vết xanh đỏ loang lổ, đầṳ ѵú bị hút gắng gượng đứng thẳng, ánh đèn hồng phiếm thủy quang, cực kỳ không kích phát tính dục nam nhân, nộn huyệt đáng thương bị dày hơn tùy ý ra vào

Ôn Viễn Khanh nặng nề đè trên thân thể thiếu nữ trắng nõn từng trận kêu rên.

"Thật cứng ... a, chưa đủ, còn muốn..."

Lấy một tần suất kinh người điên cuồng thọc vào rút ra, xâm phạm mật huyệt. Hai người trên giường điên cuồng hưởng thụ nɧu͙© ɖu͙© cực hạn vui thích cùng kɧoáı ©ảʍ, chăn sớm đã rơi xuống mặt đất, trên khăn trải giường phũ kín một màu trắng dâʍ ɖị©ɧ, giường kịch liệt run rẩy, thiếu nữ kiều suyễn than nhẹ xin tha, nam nhân như dã thú gầm nhẹ thở dốc, thân thể kịch liệt va chạm gian phát ra tấm tắc tiếng nước, trong gian phòng tràn ngập hoang da^ʍ mê loạn.

"A, ohh... a, không cần"

Lưng thiếu nữ căng cứng run rẩy cả người, tiểu huyệt phun ra ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp, cự căn căng trướng run rẩy ở trong âʍ đa͙σ, ý bắn mãnh liệt rốt cuộc khống chế không được.

"A, thật chặt... bảo bối, muốn tới",

Cánh tay hữu lực cầm trụ eo thon thiếu nữ điên cuồng đĩnh động, cuối cùng lao tới.

"A, a",

Ôn Viễn Khanh rốt cuộc khống chế không được lớn tiếng gào rống, đầu óc trống rỗng, một loại kɧoáı ©ảʍ xưa nay chưa từng có khiến hắn cả người kịch liệt co rút, một cổ nùng tinh từ tinh hoàn vẫn luôn hút đến đỉnh chóp qυყ đầυ, cuối cùng thật sâu bắn vào tử ©υиɠ.

Ba giờ đêm, Ôn Viễn Khanh sau khi từ trong mộng tỉnh lại nằm ở lúc sau liền nằm ở trên giường, nhìn trần nhà với ánh mắt thất thần, người ngủ bên cạnh là bạn đời đã gắn bó hơn 15 năm, ân cần chu đáo, nuôi dưỡng con cái mẫu mực. Vậy mà lúc này trên quần hắn lại lưu tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm khi nghĩ đến nữ nhân khác mà động tình, thậm chí có vài giọt theo ống quần chảy xuống khăn trải giường.

Ôn Viễn Khanh sau khi tỉnh giấc vẫn không ngủ lại được, bởi vì một khi nhắm mắt lại thấy cùng thân thể kia triền miên, cự căn dưới thân căn trướng phát đau, thẳng tắp ngẩng đầu.

Ôn Viễn Khanh tay chân nhẹ nhàng xuống giường, sợ ánh đèn phòng tắm trong phòng quá lớn sẽ đánh thức An Nhu nên đi đến nhà vệ sinh công cộng, đóng cửa lại sau đó dùng tay cần cự căn loát lộng....

Hồi tưởng lại giấc mộng xuân mất hồn vừa rồi, tuyết đồn thiếu nữ trắng nõn cùng thân thể cường tráng liều chết triền miên, nộn huyệt mật nước tràn đầy đối với qυყ đầυ vừa hút vừa mυ"ŧ, ngực thiếu nữ no đủ đẫy đà ở trong lòng bàn tay tùy ý mình vuốt ve, kɧoáı ©ảʍ dần dần đánh úp, tay phải gắt gao cầm cự căn hung hăng loát động.

Ôn Nghị nửa đêm đi WC, phát hiện bên ngoài đèn sáng, bóng đêm yên lặng, bất kì thanh âm nào cũng sẽ nghe rất rõ... Trên cửa kính ấn ra một thân hình đàn ông cao lớn hình, nhìn kỹ giống như đang run rẩy nhè nhẹ.

"Là ba sao"?

Người bên trong người không đáp lại, Ôn Nghị đi đến trước cửa duỗi tay chuẩn bị gõ cửa.

"Ohhh"

Một tiếng gợi cảm cực hạn than thở, nam nhân từng tiếng kêu rên, lại giống như loáng thoáng than nhẹ.

"thật chặt .. a, An An, a",

Thiếu niên 15 tuổi rốt cuộc hiểu rõ ba ba đang làm gì, Ôn Nghị cảm giác mình không cẩn thận nhìn trộm được bí mật của ba, chạy nhanh cúi đầu không dám tiếp tục nhìn, chính là chân lại áng ngữ tại chỗ, người bên trong là người ba hắn luôn sùng bái, thế nhưng nửa đêm chính mình ở WC, gọi tên mẹ mà... Tự an ủi.

"Tới, a, toàn bộ đều bắn cho An An",

Một tiếng áp lực gào rống, Ôn Nghị ngoài cửa nghe được mặt đỏ tai hồng.

Ôn Nghị tỉnh táo chạy nhanh trở về phòng nằm ngủ, thế nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, đầu tiên là tiếng mở vòi sen súc rửa thân thể sau đó hình như là tiếng giặt quần áo, cuối cùng cửa kính mở ra, Ôn Viễn Khanh trở về phòng ngủ chính.

Ôn Nghị cũng không biết mình xuất phát từ tâm lý gì, bò dậy ra bên ngoài, cũng không dám bật đèn, liền đứng ở chỗ vừa rổi ba mình phóng thích, trong không gian không lớn lại bịt kín còn tràn ngập hương vị tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙, Ôn Nghị xấu hổ mặt đỏ bừng, bởi vì hắn... Cũng cứng!! Ngây Thơ Câu Dẫn - Chương 9: Tự an ủi (H)