Quyển 3 - Vợ mày đ* thật sướиɠ: Chương 1: Cô bị cha mẹ bán cho một người nam nhân

Chương 1: Cô bị cha mẹ bán cho một người nam nhân

Hôm nay là ngày Lâm Thiên Hoan kết hôn.

Đối tượng kết hôn là thanh mai trúc mã khi còn nhỏ của cô, hiện giờ là thiếu gia tài phiệt, tên là Lộ Nhân.

Nói là thanh mai trúc mã, nhưng ấn tượng đối với Lộ Nhân, Lâm Thiên Hoan đã rất mơ hồ, theo lời người trong nhà nói, người nam nhân này từ nhỏ đã thích cô, sau khi lớn lên ngẫu nhiên thoáng nhìn, càng đối với cô nhất kiến chung tình lại khó quên.

Cha dạy cô: "Con gái, con hẳn nên cảm thấy may mắn, hiện tại con là người mù, Lộ Nhân còn nguyện ý cưới con, người đàn ông tốt như vậy không nhiều, có thể gả cho hắn là phúc khí của con."

Mẹ cô cái gì cũng chưa giảng cho cô, lại vào ban đêm lột sạch quần áo cô, chụp được ảnh lõa lỗ liền gửi qua cho người đàn ông tên Lộ Nhân kia, làm trò trước mặt cô không e dè mà nói giá.

“Tiểu Nhân a, con hẳn là thấy được, thân thể Thiên Thiên của nhà chúng tôi có bao nhiêu cực phẩm, vυ" bự kia vừa tròn vừa lớn, vừa thấy liền rất muốn hút, tiểu huyệt phía dưới một chút cũng không có lông, phấn nộn cực kỷ, huống chi con bé vẫn là một xử nữ, hoàn toàn không bị đàn ông nào chơi qua, bên trong khẳng định chặt muốn mạng, chỉ cần con lại ra nhiều giá một trăm triệu…”

Câu nói kế tiếp quá khó coi, Lâm Thiên Hoan không nghe nữa, cô dùng ngón tay run rẩy kéo chăn qua, tránh ở bên trong không tiếng động khóc thút thít.

Kỳ thật Lâm Thiên Hoan rất rõ ràng, cô biết cô ở trong mắt cha mẹ, chính mình bất quá là đồ phẩm treo giá, lần này cái gọi là hôn nhân, cũng chỉ là một mối lợi ích trao đổi đơn giản thô, nhưng sau khi nhìn được bộ mặt chân thật của cha mẹ, cô vẫn kìm chế không được mà thương tâm.

Nếu 6 năm trước cô không tai nạn xe cộ thì tốt rồi.

Như vậy cô sẽ không mù, sẽ không giống như bây giờ cái gì đều làm không được chỉ có thể mặc người xâu xé, sẽ không vừa mới thành niên đã bị người nhà đưa ra bên ngoài đấu giá trở thành đồ vật cho nam nhân.

“Lộ Nhân kia cao lớn anh tuấn, sẽ cho em dư dả, em gái, em đừng khóc nữa a, hôm nay ngày đại hỉ nên cười một cái." Anh trai đỡ cô từ hôn xe xuống, muốn cô cười, nhưng Lâm Thiên Hoan cười không nổi.

Mẹ cô cười lạnh nói: “Ở trước mặt chúng tôi phô trương không sao, đừng đến khi gặp mặt hắn ta lại bưng cái mặt kia, hiện tại cô là người mù, trừ bỏ gương mặt cùng thân thể này, cô cái gì cũng không có.

Mặt khác, cô phải nhớ kỹ, tôi cùng ba cô chính là sắp xếp mọi quan hệ mới đổi lấy buổi hôn lễ này, cho cô một cái danh phận, nếu cô thông minh, thì dùng huyệt khẩu phía dưới hầu hạ đàn ông cho tốt, sớm sinh một vài đứa con.

Như vậy chờ đến tuổi có thể đăng ký kết hôn, nói không chừng Lộ Nhân thật đúng nguyện ý cùng cô lãnh chứng, đến lúc đó, cô chính là thiếu phu nhân Lộ gia danh chính ngôn thuận, vinh hoa phú quý gì mà không có chứ?"

Lâm Thiên Hoan giống như một con rối gỗi ngồi thẳng ngơ ngác, tay chân lạnh lẽo.

Những lời nói của mẹ cô như con dao nhỏ, nhắm thẳng trái tim cô từng cái đâm thọc, thật đáng buồn chính là cô đã chết lặng, cảm giác đau đớn cũng tê liệt.

“Lời nói của tôi cô có nghe không?” Ngữ khí bà ta không tốt: “Nói chuyện, Lâm Thiên Hoan, cô là người mù chứ không phải người câm.”

Đôi mắt Lâm Thiên Hoan trống rỗng, thấp giọng nói: “Con đã biết, mẹ.”

Dưới từng cái bước chân cùng cha, Lâm Thiên Hoan đi vào nơi được gọi là tổ chức hôn lễ kia, trước mắt là một mảng màu đen, dưới chân là nhìn không thấy đường, Lâm Thiên Hoan đặt mình trong đó, phảng phất lâm vào vực sâu không đáy.

Ở kia một khắc, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu óc hôn mê, bước chân cũng lơ lửng, ngay khi cha cô đem tay cô giao cho người chồng tương lai, Lâm Thiên Hoan hoàn toàn mất đi ý thức, té xỉu.



Buổi tối, Lâm Thiên Hoan còn chưa tỉnh, một người thân ảnh cao lớn tuấn mỹ lại xuất hiện ở mép giường, khớp xương tay rõ ràng vén lên màn lụa, nhìn Lâm Thiên Hoan trên giường liếc mắt một cái, cười khẽ ra tiếng: “Không hổ là vợ Lộ thiếu gia dùng giá cao cũng muốn cưới vào cửa, xác thật là một mỹ nhân.”

Anh trai Lâm Cáp của Lâm Thiên Hoan đứng ở bên cạnh, đối với nam nhân ân cần nói: “Úc ca, anh xem, em đều dựa theo anh phân phó làm…”

Úc Hàn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Cô ấy khi nào mới có thể tỉnh?”

Lâm Cáp lấy ra thuốc giải đưa qua, nói: “Uống nó vào, không đến nửa giờ là có thể tỉnh.”

Úc Hàn lại hỏi thủ hạ: “Lộ Nhân đâu?”

Thủ hạ cung kính nói: “Tiêm chất lỏng vào cơ bắp, cột chặt ở phòng bên, tuyệt đối chạy không được.”

Úc Hàn gợi lên khóe môi: “Rất tốt.”

Hắn ngồi vào mép giường, đem nữ nhân mặc váy cưới nâng dậy, đút thuốc giải cho cô.

Môi Lâm Thiên Hoan kiều nộn, chạm vào một cái liền yêu thích không muốn buông tay, Úc Hàn nhịn không được vuốt ve nhiều thêm vài cái, lại đem ngón tay vói vào, chơi đùa đầu lưỡi nhỏ ướŧ áŧ non mềm kia.

“Ngô…”

Mỹ nhân ở trong lòng ngực nhăn mi lại, phát ra ưm ư rất nhỏ.

Bộ dáng kia thật sự thực mềm thực thiếu thao, Úc Hàn đã có thể nghĩ đến lát nữa làm cô gái chính mình sẽ có bao nhiêu sảng.

“Chậc.”

“Úc ca, anh xem…” Lâm Cáp ở bên cạnh xoa xoa tay, muốn nói lại thôi.

Úc Hàn nâng nâng cằm, ý bảo thủ hạ đưa cho hắn một cái chìa khóa phòng, cười nhạo nói: “Người cậu muốn ở chỗ này, tôi đã phân phó người chăm sóc tốt cho cậu chơi, cậu yên tâm qua đi.”

Lâm Cáp vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn, lập tức muốn rời đi.

Úc Hàn lại gọi hắn lại.

Bàn tay to Úc Hàn dọc theo đường cong thân thể Lâm Thiên Hoan trượt xuống, sờ qua vυ" lớn cô, lại duỗi đến phía dưới váy cưới, làm lộng một phen tiểu bức non mềm kia, thanh âm hắn trầm vài phần, đối với Lâm Cáp nói: “Cậu còn phải cùng tôi diễn một vở kịch.”

Lâm Cáp hỏi là diễn cái gì.

Úc Hàn hôn khuôn mặt trắng nõn Lâm Thiên Hoan, ác liệt mà cười ra tiếng: “Một trò hay.”

————

Lời tác giả muốn nói:

Tân chuyện xưa tới rồi, lần này tiểu đáng thương là Thiên Thiên, trước mắt trừ bỏ Thiên Thiên, bên ngoài toàn là người xấu, cốt truyện này có điểm cẩu huyết, không phải thuần ngọt như phía trước, hy vọng mọi người cũng có thể vui vẻ ăn thịt.