Chương 9

Tuy biết thất lễ, nhưng Giang Chiểu không ghìm được phản ứng của mình, nửa ôm lấy tấm thân đơn bạc, nhịn không được run rẩy.

Tố Vân đằng sau cuống quýt tiến lên, muốn đỡ nàng, lại bị Trần Ôn duỗi tay trước một bước nâng dậy, để nàng dựa vào khuỷu tay hắn.

Thân mình Giang Chiểu rất gầy yếu, tựa vào cánh tay hắn lung lay, xúc cảm mềm mại không xương.

Trần Ôn sắc mặt càng thêm âm trầm.

Sau khi hết nôn, Giang Chiểu phảng phất như bị lột mất một lớp da, trước mắt từng chút biến thành màu đen, dồn dập ập tới, đột nhiên một bàn tay chìa ra một chiếc khăn lụa.

Trên khăn thoang thoảng mùi hương bạc hà thanh lãnh.

Giang Chiểu nhận ra mùi hương này.

—— không nhận.

Ý thức được mình đang trong lòng ngực hắn, Giang Chiểu miễn cưỡng đứng thẳng người, lui về sau hai bước, nhanh chóng xin lỗi Trần Ôn, “Là thần nữ thất lễ, làm ô uế điện hạ.”

Giang Chiểu sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu hổ phách lại mang theo vài tia quật cường.

Nhưng mà sự quật cường lại kiên trì không bao lâu.

Cả người nàng liền thẳng tắp ngã xuống, đầu nện vào ngực Trần Ôn.

……

Giang Chiểu mở mắt lần nữa, đã là buổi tối.

Giang thành về đêm, mặc dù là có tuyết, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, đèn l*иg đỏ rực treo vòng quanh khách điếm, tầng tầng lớp lớp tương giao, tạo thành ánh sáng hồng rực rỡ.

Rời khỏi mặt sông, Giang Chiểu không còn cảm giác choáng váng, sắc mặt tốt lên rất nhiều.

Tố Vân thấy nàng tỉnh, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.

Khi đút Giang Chiểu uống canh, Tố Vân rốt cuộc không nhịn nổi, bèn nhắc đến Trần Ôn, “Hôm nay tiểu thư té xỉu, thật sự dọa nô tỳ sợ muốn chết. Cũng may có điện hạ ở đó, nô tỳ lần đầu tiên thấy điện hạ sốt ruột như vậy, không chút chần chừ ôm tiểu thư lên xe ngựa đó.”

Trước khi té xỉu, Giang Chiểu đại khái nhớ rõ ràng tình huống lúc ấy.

Biết mình hiện giờ lại phiền đến hắn, Giang Chiểu có thể tưởng tượng sắc mặt Trần Ôn đen cỡ nào.

Tố Vân là người vô tư, chỉ thấy mặt ngoài, nàng há có thể ngây thơ hùa theo. Những thứ đã ngấm vào trong cốt tủy, đau đớn còn sót lại trên người, làm sao nàng còn chưa phân rõ hiện thực.

Trước khi lên thuyền, những lời hai bà tử kia quả thật có điểm không sai.

Giang gia có ân cứu mạng với hoàng thất.

Thế nhưng, mấy năm này, Trần Ôn đã trả không ít ân tình.

Giang Chiểu hỏi Tố Vân hiện giờ chỗ nghỉ chân ở đâu, Tố Vân nói khách điếm này là Thái Tử an bài, “Điện hạ trước khi rời đi còn nói, muốn tiểu thư nghỉ thêm hai ngày, dưỡng tốt thân thể rồi lại nói.”

Giang Chiểu đợi không được hai ngày.

Nàng không muốn tái kiến Trần Ôn.

Dùng xong cơm, Giang Chiểu liền sai Tố Vân gọi Trương thúc tới, “Đêm nay, thu thập đồ đạc, nhìn xem có thiếu gì thì nhanh chóng bổ sung, ngày mai chúng ta liền xuất phát.”

Giang Chiểu chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng sợ gặp Trần Ôn như vậy.

Nhị tỷ tỷ từng hỏi nàng, thích một người là cảm giác gì.

Giang Chiểu đáp, là muốn ở bên hắn mọi lúc.

Nhưng hôm nay, nàng lại chỉ muốn cách xa hắn, càng xa càng tốt.

Giang Chiểu muốn như thế nhưng lại không được như nguyện.

Hôm sau, sau khi thu thập tất cả thỏa đáng, Giang Chiểu mở cửa, không ngờ lại bị Trần Ôn chắn đường. Sắc mặt hắn lạnh như hàn băng, rõ ràng không có kiên nhẫn như hôm qua. “Lời hôm qua cô nói, xem ra nàng không nghe vào.”

“Hôm nay, cô liền nói rõ, tuyết lớn chưa dừng, nơi này đang gặp tai hoạ, trên đường sẽ phát sinh chuyện gì, không ai đoán được. Nàng hẳn nên nghe lời, trước tiên ở khách điếm nghỉ ngơi hai ngày, đợi thân thể khôi phục, cô lại phái thuyền đưa nàng về Giang Lăng.”

Trần Ôn nói xong cũng không đợi Giang Chiểu đồng ý, xoay lưng sai người canh giữ ở trước cửa phòng Giang Chiểu.

Từ lúc Giang Chiểu rời thuyền đến giờ luôn thấy nghẹn uất, kìm hãm tới thời khắc này, rốt cuộc nàng nhịn không được nữa.

“Điện hạ đừng quá khi dễ người khác.”

Giang Chiểu nắm chặt tay, nói với tấm lưng kia xong, nước mắt đột nhiên trào lên, thân mình run rẩy.

Bước chân người đằng trước cứng đờ, ngoái đầu lại.

Giang Chiểu chưa bao giờ khóc ở trước mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên.

Ngày xưa nàng thấy hắn, luôn lộ vẻ tươi cười, thái độ ôn hòa, cực lực lấy lòng hắn, làm sao dám khóc, chọc hắn không vui.

Trần Ôn đại khái cũng không đoán được nàng phản ứng như vậy, bước chân dừng lại, xoay người nhìn nàng. Giang Chiểu nghiêng mặt đi, giơ tay lau nước mắt.

Trần Ôn không giỏi xử lý chuyện nam nữ, nhưng cũng biết, Giang Chiểu là bị hắn chọc khóc.

“Cô khi dễ nàng?”

Trần Ôn thanh âm khó có được nhu hòa một chút.

Giang Chiểu trong lòng nghẹn đến phát cuồng, nhất thời cũng bất chấp tất cả, tiếp lời hắn, “Điện hạ nếu không phải khi dễ người khác, sao lại vô duyên vô cớ tự ý thay đổi hành trình của một cô nương. Cứ cho là tuyết tai ảnh hưởng đường sá bất trắc, không an toàn, thì liên quan gì đến điện hạ. Điện hạ ngăn trở ta như vậy, đơn giản chính là cảm thấy ta từ Giang Lăng tới đây là vì điện hạ, phải không? Nếu như thế, ta đây không ngại nói rõ với điện hạ, thân thể lão phu nhân Thẩm gia đang bệnh nhẹ, chuyến này ta đi Phù Dung thành là để thăm hỏi, không phải muốn cùng điện hạ dây dưa mà đến.”