Chương 10

Mười năm qua, đây là lần đầu Giang Chiểu phát cáu ở trước mặt hắn cũng là lần đầu lớn tiếng nói chuyện với hắn. Ấm ức trong lòng một khi phá mở, liền như hồng thủy tuôn trào, muốn dừng cũng dừng không được.

Giang Chiểu khóc như mèo hoa, thấy không rõ biểu tình của Trần Ôn, trực tiếp nói thêm, “Không dối gạt điện hạ, nếu ta sớm biết điện hạ cũng ở đây, nhất định sẽ không đến.”

Cửa khách điếm đứng đầy người.

Hạ nhân Giang gia chờ Giang Chiểu xuất phát, còn có thủ hạ binh tướng của Trần Ôn.

Thấy một màn này, ai cũng không dám thở mạnh.

Lời Giang Chiểu làm mọi người ngớ ra, bao gồm Trần Ôn cũng nhất thời quên luôn phản ứng, mà chính chủ lại quay vào phòng, “Phanh” một tiếng đóng sập cửa.

Đóng cửa quá vội nên Tố Vân cũng bị nàng nhốt ở bên ngoài.

Lưng Giang Chiểu tựa trên ván cửa, tim đập như trống, thở gấp liên hồi.

Ngoài cửa Tố Vân gọi một tiếng tiểu thư, nhưng Giang Chiểu không đáp.

Tiếp theo lại thêm hai tiếng đập cửa, Giang Chiểu cũng không mở.

Ngoài cửa an tĩnh một lúc, một giọng nói trầm thấp cất lên, “Là ta.”

Sống lưng Giang Chiểu không tự giác thẳng dậy.

Ban nãy nàng có thể nói ra những lời đó, là bởi vì nàng bị tức giận, chỉ muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc ra ngoài, sau khi bình tĩnh lại, chợt nhớ ra đối phương là Thái Tử, nàng không thể vô lễ như vậy.

Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi.

Không thể hốt lại được.

Nàng cũng không muốn thu hồi.

Giang Chiểu xoay người mở cửa ra một chút. Khoảnh khắc Trần Ôn tiến vào liền xoay lưng qua, không cho hắn nhìn mặt nàng, cũng không dám nhìn hắn có biểu tình gì.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn chầm chậm hướng tới mình.

Có thể cảm giác được hắn cách nàng rất gần.

“Điều cô nói là thật, không phải hù dọa nàng. Lúc này đang có tuyết tai. Là trận tuyết tai đầu tiên ở Phù Dung thành gần trăm năm nay. Kết quả sẽ như thế nào, ngay cả cô cũng không đoán trước. Huống chi, Phù Dung thành là vùng đất trũng thấp, từ Giang thành xuất phát, đường núi vốn là không dễ đi. Dù cho may mắn bình an đến được, cũng không thể bảo đảm khi nào có thể thông đường, khi nào có thể quay về.”

Thanh âm Trần Ôn bình đạm hơn so với vừa rồi rất nhiều, đứng ngay phía sau nàng, nhìn chằm chằm bộ diêu lay động nhè nhẹ trên đầu nàng.

Lúc này mới phát hiện, đầu nàng chỉ mới cao đến ngực hắn.

Chỉ là một tiểu cô nương.

Trần Ôn lại tiến về trước thêm hai bước, dừng bên cạnh nàng, hơi cúi người, nhìn hàng mi dài còn vương vệt nước, thấp giọng nói, “Dù nàng đến đây là xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện tại quả thật trời đổ đại tuyết, không nên đi tiếp nữa.”

Giang Chiểu ngửi thấy được cổ hương khí bạc hà lành lạnh trên người hắn.

Giọng đột nhiên vang lên bên tai, giống như một dòng suối nóng chảy qua băng thiên tuyết địa, bên ngoài lạnh như băng nhưng ẩn sâu phía dưới là một dòng nước ấm, chỉ chực chờ một khi ngươi nhảy vào, liền sẽ không ngoi lên nổi nữa.

Giang Chiểu biết, từ nhỏ, thiên tư Trần Ôn siêu quần, bình tĩnh giỏi kìm chế, hiểu được vô số đạo lý.

Mới vừa tròn một tuổi đã được sách phong làm Thái Tử. Ba tuổi liền dọn vào Đông Cung, mười ba tuổi bắt đầu tham dự triều chính. Hiện giờ mới vừa cập nhược quán, nhưng đã có danh vọng rất cao trong cả triều văn võ cùng bá tánh. Trên người vô cùng nội liễm và ổn trọng, so với Hoàng Thượng chỉ có hơn chứ không kém.

(nhược quán: 20 tuổi)

Đại ca ca từng nói, dáng vẻ nam nhân hoàn mỹ nhất, nên giống như Thái Tử.

Một thân đều đầy bản lĩnh, phong thái lại còn nhẹ nhàng, ngoại hình anh tuấn phi phàm.

Nam nhân như vậy, làm gì có cô nương nào không thích.

Giang Chiểu đã từng trầm mê trong đó, không cách nào kiềm chế.

Nếu không phải bị hắn đánh đòn cảnh cáo, nàng sao có thể thanh tỉnh.

Những điều hắn nói đều là đúng đắn, hợp lý.

Nàng cũng biết hắn là suy nghĩ vì nàng, lo lắng vì an nguy của nàng.

Thế nhưng, hắn không yêu nàng.

Giang Chiểu không cùng hắn náo loạn nữa, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Được.”

Tựa hồ không khác trước kia, hắn nói gì nàng đều nghe.

……

Trần Ôn đi rồi, Tố Vân tiến vào, liền thấy Giang Chiểu ngồi ôm gối ở trên giường, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Sườn mặt sạch sẽ, ẩn ẩn sự quật cường khác xưa rất nhiều.

Rời khỏi Giang Lăng, vốn là vì tránh né hắn.

Trước khi tới đây, nàng nghĩ nếu không gặp hắn nữa, đời này nàng có thể sống tốt, còn có thể giữ lại cho mình một chút mặt mũi.

Đợi một thời gian qua đi, lúc nhắc lại hắn, nàng còn có thể mạng mẽ nói một câu, nàng không thích hắn.

Nhưng trời cao không chiều lòng người.

Nàng lại gặp gỡ. Đưa bản thân đến dưới mí mắt hắn, để hắn lại đuổi mình đi thêm một lần, găm thêm một nhát vào tim.

Tố Vân bước đến bên cạnh nàng, còn chưa lên tiếng, liền nghe âm thanh từ cổ họng Giang Chiểu gian nan phát ra, “Hình như ta hối hận rồi.”

Kỳ thật, Trần Ôn cũng không làm sai chuyện gì.

Hắn chỉ là không thích nàng mà thôi.

Nàng cũng không trách hắn, chỉ là hối hận.

Hối hận đã thật lòng thật dạ mà thích một người như vậy.

Không chừa lại đường lui cho bản thân mà thích hắn suốt mười năm.

Nàng thật sự rất khó chịu, —— rất đau.

Nếu có thể chọn lựa một lần nữa, mười năm thích hắn, nàng tình nguyện không cần.