Chương 27

Ban đầu nghe hai cô nương kể lại việc này, Thẩm Sương cũng không tin tưởng, còn thay đổi sắc mặt, “Hai vị muội muội, lời này không thể nói bậy, ai không biết hôn sự giữa Giang gia cùng Thái Tử là Hoàng Thượng ngự tứ, lời đồn tổn hại người khác bậc này, chớ nên truyền lung tung.”

“Ta không phải nói xấu người khác, nhưng việc này hai bà tử kia nói có bằng có chứng. Lúc đó, họ đến Lâm gia Giang Lăng dự tiệc trở về, nghe cô nương Lâm gia nói, chính miệng Thái Tử đòi lui hôn.”

Thẩm Sương cực lực phản bác, “Nếu thật là lui hôn, điện hạ sao lại cùng biểu muội ta đến Phù Dung thành?”

“Này còn không rõ ư? Thái Tử cứu tế, Giang cô nương muốn vãn hồi hôn sự nên mới chạy theo tới đây. Bằng không ai lại rảnh rỗi ngay lúc thời tiết cuối năm khắc nghiệt, còn vướng phải tuyết tai mà chạy từ Giang Lăng đến chứ!?”

Thẩm Sương cứng đờ nói không nên lời.

Hai cô nương thấy sắc mặt nàng khó coi, cũng liền dừng lại, cuối cùng sót lại vài ý tốt, thuật lại lời bà tử kia lại cho nàng, “Tỷ tỷ cũng đừng nóng giận, ta chỉ là nghe người khác nói thôi. Giang cô nương người ta vừa mới nhìn, chính là mỹ nhân mười phần. Ngọn nguồn chuyện này, người khác thật sự nói không rõ, chỉ là ta nghe hai bà tử đó nói, ngày ấy từ Giang Lăng xuất phát, Hoàng hậu đã gọi Lâm cô nương vào cung, nguyên nhân tám phần là vì hôn sự giữa Thái Tử điện hạ và nàng ấy. Ta cũng không biết Giang cô nương có biết việc này hay không. Tỷ tỷ trở về tìm cơ hội nhắc nhở Giang cô nương một câu, nếu thật muốn vãn hồi hôn sự, thì hãy từ bỏ ý định đó đi, miễn cho kết quả thành công dã tràng.”

Ttong lâu nhiều ngã rẽ, Giang Chiểu đứng phía ngoài cột cửa nhã tọa, cũng không cố tình tránh né.

Tố Vân phía sau khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, lo lắng nhìn nàng.

Sắc mặt Giang Chiểu cũng không có gì khác thường.

Vô cùng bình tĩnh, vô hỉ vô bi.

Kỳ thật, cũng không có gì, nếu đúng như lời họ nói, nàng cũng coi như là thành toàn một cọc lưỡng tình tương duyệt.

Rốt cuộc, Giang Chiểu vẫn không trở lại tiếp tục nghe diễn. “Ngươi đi báo với nhị biểu ca, ta chờ hắn trên xe ngựa ở dưới lầu.”

Trong lâu nhiều người, nhưng cũng không xua được nỗi buồn chợt đến trong lòng nàng.

Bước chân Giang Chiểu băng qua nhã tọa rẽ sang một đoạn hành lang dài, nhắm thẳng hướng cầu thang xuống lầu.

Bên tai còn văng vẳng tiếng hát xướng của đào kép, âm thanh ngân dài vờn quanh. Hô hấp Giang Chiểu cũng theo tiếng hát lên lên xuống xuống, sắc mặt nàng đã nghẹn đến đỏ bừng, đợi đến khi thanh âm kia dừng lại, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vừa ngẩng đầu, lại thấy một người đi lên từ phía đầu cầu thang bên kia.

Nhưng lúc này, nàng rất rất không muốn gặp hắn.

Giang Chiểu giơ tay đội lại mũ sa, lập tức trước mắt chỉ thấy một đạo bóng dáng mơ hồ, tâm trạng bất giác khá lên nhiều. Nàng hơi nhún người hành lễ, lờ mờ nhìn thấy đôi ủng đen dừng ở trước mặt mình, trong lòng đột nhiên liền không có nhẫn nại.

Không chờ hắn nói ra câu miễn lễ, Giang Chiểu đã thẳng người, xoay gót trở về chỗ ngồi.

“Nàng đi đâu?” Người phía sau khựng lại một lúc mới hỏi.

Giang Chiểu cắn răng không đáp.

“Giang Chiểu!” Thanh âm nghiêm khắc truyền tới, buộc Giang Chiểu dừng bước.

Cũng không phải nàng cảm thấy thanh âm kia có bao nhiêu dọa người.

Mà là kinh ngạc, hắn thế nhưng cũng biết tên nàng.

Giang Chiểu đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Không tiến lên phía trước, cũng không có ý lui về sau.

“Vì sao nàng phải trốn tránh cô?”

Giang Chiểu không xoay người, nhẹ nhàng hành lễ lần nữa, đáp, “Thần nữ không dám.”

Trần Ôn cất bước, đi đến trước mặt nàng, ngữ khí hòa hoãn không ít, “Sao nàng tới nơi này, diễn lâu nhiều người nhiều mắt vô cùng phức tạp, nếu nàng muốn nghe, thì mời gánh hát về phủ.”

Trong lòng Giang Chiểu đột nhiên hơi hoảng, âm thầm nhéo nhéo đầu ngón tay, lại nghe Trần Ôn nói tiếp, “Thẩm gia nếu không tiện mời, sáng ngày mai, cô tới đón nàng sang vương phủ.”

Giang Chiểu càng thêm khó chịu, người trước mắt chắn đường khiến nàng có chút hô hấp khó khăn, giày thêu nhẹ nhàng cọ cọ, muốn xoay người trở lại.

“Cô đang nói chuyện với nàng, nàng nghe không?”

Giang Chiểu thật sự là bị nghẹn đến mức không thở nổi, giơ tay tháo mũ sa trên đầu xuống, hơi ngửa đầu, không để Trần Ôn nói thêm tiếng nào, khuôn mặt nhỏ nhíu mày, nhìn hắn khẩn cầu, “Điện hạ, ngài có thể đừng quan tâm đến tiểu nữ nữa, được không?”

Phía dưới lầu, hí khúc đang hát tới đoạn cao trào.

Là đào hát nổi tiếng Phù Dung thành diễn tấu

—— Sắc mặt nàng liên tục biến đổi, âm thanh chiêng trống ầm ĩ muốn điếc tai.

Trên hành lang lại có hai người yên lặng đứng cạnh nhau.

Trần Ôn quét mắt qua mặt nàng, nhìn chằm chằm.

Bên ngoài trời đổ tuyết dày, phòng trong ánh sáng ám trầm, hành lang diễn lâu treo đầy đèn l*иg, vầng sáng mờ nhạt chiếu xuống khuôn mặt thanh lãnh của Giang Chiểu.

Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, có một loại cảm giác kinh diễm đến mê hoặc.

Tuy nhiên, Trần Ôn lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đặc biệt là cặp song đồng hắc bạch phân minh.

Trước đây, chúng luôn sáng rỡ, hiện giờ lại có chút không kiên nhẫn.

Có lẽ cảm thấy quá mức an tĩnh, cũng có thể là vừa rồi quá ồn ào, cho rằng hắn không nghe rõ, Giang Chiểu lại bỏ thêm một câu, nhẹ nhàng nói, “Thần nữ bây giờ rất tốt, không phiền điện hạ lo lắng.”

Giọng điệu bình đạm, sợi không kiên nhẫn trong mắt cũng rút đi, như mặt hồ bình lặng, không một tia gợn sóng.