Chương 26

Thẩm Sương đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ Giang Chiểu, hâm mộ nàng sinh ra đã là nữ tử cao quý nhất.

Điều duy nhất khuyết thiếu chính là từ nhỏ không cha không mẹ. Nghĩ như vậy, Thẩm Sương lại nảy sinh chút thương hại. “Biểu muội không cần sốt ruột, đường không xa lắm đâu.”

Qua đoạn Bách Thọ Đường, con đường kế tiếp đều rất thuận lợi. Thẩm tụng dừng xe ngựa trước cửa tiệm thợ rèn, đi vào dò xét một phen, mới trở ra đón Giang Chiểu.

Chỉ mất nửa chén trà nhỏ, thợ rèn đã cạy ra khoá đồng xong xuôi. Giang Chiểu lại không vội vã mở ra, nàng ôm tráp bước trực tiếp lên xe ngựa.

Nhị thiếu gia liền hỏi nàng, “Biểu muội, có muốn đi chỗ nào không?”

Giang Chiểu xốc lên màn xe ló đầu ra, đưa mắt ngắm nghía phố xá phía trước một lát, nàng nhìn thấy rất nhiều chỗ các cô nương gia đều thích.

Chính là cửa hàng châu báu, cửa hàng son phấn, cửa hàng tơ lụa.

Giang Lăng là kinh thành, địa phương dưới chân thiên tử tất nhiên nhiều quy củ. Cô nương không được tự do đi lại như ở Phù Dung thành bên này.

Từ khi Giang Chiểu thoát ra khỏi l*иg sắt vây khốn chính mình, vị trí trong lòng bị người nào đó chiếm cứ suốt mười năm đột nhiên được phóng thích, liền dư ra một chỗ trống to, nàng bỗng nhiên biết nghĩ cho bản thân mình.

Mấy năm nay, Giang gia được hưởng hoàng ân rộng lớn, cũng không thiếu tiền.

Không tham lam quyền thế, không miễn cưỡng cảm tình người khác, tiêu chút tiền của hoàng gia, hiện giờ nàng cảm thấy yên tâm thoải mái.

Dù sao cũng là ân tình đánh đổi bằng hai mạng người.

So với bồi thường bằng cảm tình, thì bồi thường bằng tiền tài đơn giản hơn nhiều.

Hoàng gia ban cho nhẹ nhàng, nàng cũng tiêu xài nhẹ nhàng.

……

Thẩm Sương lúc này mới biết thế nào là mở mang kiến thức.

Đồ vật trong cửa hàng giống như không cần biết giá, chỉ cần xem vừa mắt, Giang Chiểu đều lấy, Thẩm Sương làm gì gặp qua người nào tiêu bạc hào phóng như vậy.

“Biểu muội, muội nhìn cẩn thận một chút, đừng mua về rồi lại không thích, đem bán ra lại mất giá.” Thẩm Sương không phải là nhìn không được Giang Chiểu mua nhiều như vậy, mà là đau lòng khi thấy nàng vun bạc quá nhiều.

Giang Chiểu cười, “Biểu tỷ, mất giá hay không, không quan trọng. Chỉ cần bản thân vui vẻ là đáng giá.”

Mười năm tới, nàng sẽ vì mình mà sống, sẽ vì tùy ý mình mà vui vẻ.

Có gì không đáng giá.

Khi Thẩm Tụng trở lại dọn đồ đạc, nhìn thấy Giang Chiểu ôm trong lòng mấy cuộn tơ lụa cao đến che nửa khuôn mặt nàng, nhất thời sửng sốt, đùa giỡn, “Biểu muội thật có tiền đồ ha! Người không biết còn tưởng rằng là Thẩm gia ta đặt mua của hồi môn đấy.”

Giang Chiểu “Phụt” cười một tiếng, má lúm đồng tiền như có như không, hệt một vầng ấm dương lướt qua nền tuyết, rạng rỡ tươi đẹp làm người không thể rời mắt.

Tố Vân bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng một hồi, đột nhiên xoay lưng, giơ tay lau sạch sẽ nước mắt không biết chảy ra từ lúc nào.

Nàng không nhớ rõ tiểu thư đã bao lâu không cười, chỉ cảm thấy lúc này nụ cười ấy rất đẹp cũng rất xa lạ.

“Biểu muội nếu lại mua tiếp, ta đây hẳn là phải trở về mang thêm một cỗ xe nữa tới mới được. Hay là chúng ta đi chỗ khác xem đi.”

Thẩm Tụng nói trong Phù Dung thành, hí khúc ở Trần Quốc đứng số một số hai. Đã tới Phù Dung thành, nhất định phải đi nghe một lần. Khoan nói hí khúc có dễ nghe hay không, chỉ bàn về ảo thuật của gánh hát, quả thật cực kỳ thú vị.

Giang Chiểu liền nổi lên hứng thú, “Được.”

Trên đường cái, tuyết phơi trắng xoá, người đi đường cũng không nhiều, nhưng khi bước vào diễn lâu, khách nhân xung quanh không biết từ nơi nào chui ra, ngồi chật kín.

Nhị thiếu gia nhờ người tìm một nhã toạ trên lầu.

Hai cô nương đội mũ sa đi theo sau nhị thiếu gia.

Sau khi ngồi xuống, Giang Chiểu mới vừa cởi mũ sa, thình lình nghe thấy phía sau có người gọi tam cô nương Thẩm Sương.

Giang Chiểu quay đầu lại thì thấy đó là hai vị cô nương.

Thẩm Sương vội vàng đứng dậy, đối Giang Chiểu nói, “Biểu muội ngồi xem trước một lát nhé, ta đi một chút sẽ về ngay.”

Giang Chiểu đáp, “Được.”

Ai ngờ Thẩm Sương đi rất lâu cũng không thấy trở về. Một khúc kết thúc, nhị thiếu gia Thẩm Tụng cũng nhíu mày hướng phía sau nhìn lại, Giang Chiểu liền đứng dậy nói, “Để muội đi xem thử.”

Cô nương gia nói chuyện, nam tử như nhị thiếu gia, không tiện tiến vào.

Hai cô nương lúc nãy Thẩm Sương gặp được là hai cháu gái của Lưu lão gia, ông chủ tiền trang ở Phù Dung thành, từ nhỏ đã quen biết với cô nương Thẩm gia.

Lần trước, hai bà tử từ Giang Lăng trở về từng tới tiền trang đổi ngân phiếu, trong lúc nói chuyện phiếm, liền nhắc đến lời đồn Thái Tử cùng Giang gia tứ cô nương.

Hai vị cô nương lúc ấy cũng có mặt, đều nghe vào tai. Ban đầu còn rất khϊếp sợ, hơn phân nửa không tin, sau đó thấy hai bà tử kia nói như nhìn thấy tận mắt tận mũi, các nàng mới tin.