Chương 16

“Giang cô nương.” Ninh công tử đối với Giang Chiểu chắp tay, “Ơn đi nhờ thuyền ngày ấy, tại hạ còn chưa hướng cô nương giáp mặt nói lời cảm tạ, là tại hạ thất lễ.”

Giang Chiểu nói, “Không cần khách khí, “Công tử vì Giang gia nói lí lẽ, tiểu nữ đây cũng vẫn chưa nói cảm ơn.”

Hàn huyên vài câu, Ninh công tử đột nhiên nói, “Lão phu nhân Thẩm gia nếu là nhìn thấy cô nương, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Giang Chiểu ngẩn người, “Công tử quen biết ngoại tổ mẫu của ta?”

Ninh công tử gật gật đầu, “Trước đây có đến Thẩm phủ làm khách, từng nghe lão phu nhân nhắc tới cô nương, tại hạ nghe được ra trong giọng nói của bà thật sự vô cùng nhớ cô nương.”

Giang Chiểu hỏi hắn, “Công tử là…?”

Ninh công tử chắp hai tay trước người, miệng hơi mỉm cười nói, “Thẩm gia tam nương tử là mẫu thân tại hạ. Thẩm gia lão phu nhân cũng là ngoại tổ mẫu của tại hạ.”

Giang Chiểu kinh ngạc nhìn hắn, kêu một tiếng, “Biểu ca?”

“Nhiều năm trôi qua, không ngờ biểu muội lại nhận không ra ta.”

Nhiều năm trôi qua.

Tính đến nay đã gần mười năm.

Từ khi Giang nhị phu nhân chết, Giang Chiểu không đến Phù Dung thành nữa.

Thẩm lão phu nhân có ba vị công tử, bốn vị cô nương. Mẫu thân Ninh công tử đứng thứ ba, mẫu thân Giang Chiểu là con gái út.

Lần trước hai người gặp mặt, là tiệc mừng thọ Thẩm lão phu nhân, khi ấy chính Giang nhị phu nhân mang Giang Chiểu về Phù Dung thành.

Mười năm qua đi.

Mao đầu tiểu tử bây giờ đã trở thành chàng thanh niên mi thanh mục tú.

Tiểu nha đầu năm xưa cũng lớn lên thành đại cô nương xinh đẹp, làm người ta không khỏi liếc nhìn.

Giang Chiểu không nhận ra cũng hợp tình hợp lý.

Hiện tại Ninh công tử nói ra, lại nhìn kỹ một chút, xác thật ánh mắt giống người Thẩm gia vài phần.

Giang Chiểu nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mới nhớ ra tên hắn, Ninh Đình An.

Đình An —— môn đình vĩnh viễn an bình.

Giang Chiểu hỏi Ninh Đình An, sao đi Giang Lăng, cũng không tới Giang gia báo tin trước. Ninh Đình An cười cười, đơn giản đáp một câu “Là vì công sự”, sau đó không nói thêm gì nữa.

Giang Chiểu lại hỏi về tình hình sức khỏe Thẩm lão phu nhân gần đây, Ninh Đình An đều nhất nhất trả lời nàng.

Cuối cùng, Giang Chiểu hỏi, “Biểu ca, đại cữu cữu trước đó vài ngày cũng đi Giang thành sao?”

Tin tức này là nàng nghe được từ miệng Trần Ôn.

Ninh Đình An gật gật đầu, “Sau tuyết tai, đại cữu cữu liền bị điều đi Giang thành phụ trách khơi thông vận tải đường thuỷ. Biểu muội tới không đúng lúc. Hôm muội đến, đại cữu đã trở về Phù Dung thành mất rồi. Biểu muội nếu muốn gặp, khi nào tới Phù Dung thành, liền có thể nhìn thấy cữu cữu thôi.”

“Vâng.”

“Ngày mai biểu muội có muốn cùng đồng hành với ta không?” Ninh Đình An đứng trước mặt nàng, nghiêng đầu mỉm cười dò hỏi.

Giang Chiểu ngẩng đầu cong lên khóe môi, “Biểu ca không chê muội kéo chân sau là tốt rồi.”

Ninh Đình An lại dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi một chút, sau đó bước lên lầu trước.

Tuy nhiên, hắn không về phòng mình, mà là vòng một vòng ra phía sau, từ bên kia cửa thang lầu xuống dưới, đi ra cửa sau đại sảnh, đứng sau lưng một thị vệ.

Ninh Đình An vỗ vỗ vai hắn.

Thị vệ này được Thụy Vương phân phó, vẫn luôn ngồi xổm âm thầm nhìn chằm chằm Giang Chiểu, đột nhiên bị người chụp một cái, hung dữ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đến là Ninh Đình An, gánh nặng trong lòng lập tức được giải khai, chắp tay gọi một tiếng, “Ninh sư gia.”

Ninh Đình An là sư gia trong phủ Thụy Vương, không ai không quen biết hắn. Năm đó chính là dựa vào cái miệng, mắng một đám lưu manh không đàng hoàng một trận, tên nào tên nấy cũng khóc lóc thảm thiết. Vì vậy, hắn được Thụy Vương coi trọng, thu tại bên người.

Gã thị vệ trước mặt này cũng từng là một tên trong số đó.

Sau khi được thu nhận vào quan phủ, gã đối với Ninh Đình An nhất mực tôn kính, ghi ơn tạc nghĩa trong lòng. Nếu không phải lúc trước được Ninh sư gia khai đạo, không biết gã còn phạm phải bao nhiêu tội nghiệt nữa.

Vừa nãy thị vệ nhìn thấy tình huống bên trong, tò mò hỏi Ninh Đình An, “Thuộc hạ thấy sư gia với vị cô nương kia nói chuyện với nhau, sư gia nhận thức cô nương ấy sao?”

Ninh Đình An không đáp, nghiêng đầu ra hiệu ý bảo hắn lui xuống.

Thị vệ gãi gãi đầu khó xử nói, “Là Vương gia phân phó thuộc hạ nhất định phải nhìn chằm chằm cô nương này, thuộc hạ không thể đi.”

Ninh Đình An bật cười, “Trước đó vài ngày, ngài ấy còn sai ngươi đi nhìn chằm chằm Tần cô nương Bách Hoa Lâu đấy thôi. Hiện giờ, ngài ấy còn nhớ rõ sao?”

Thị vệ ngẩn người.

Cũng đúng, hôm nay lúc gã bẩm báo với Vương gia, Vương gia căn bản không có hứng thú, tựa hồ đã sớm quên mất trước đó bản thân phân phó cái gì.

“Ở hậu viện, lão bát đang tổ chức uống rượu kia kìa.”

Ninh Đình An lại thêm một câu.