Chương 3

“Baba, không phải, không cần……”

Ôn Nhu xấu hổ đến sắp khóc ra, cô đi ngủ thì mặc áo ngực làm gì.

Vốn dĩ, vυ" của cô to hơn rất nhiều so với vυ" của những nữ sinh cùng tuổi, dù mặc loại quần áo nào cũng đều sẽ để lộ ra 2 quả núi ở phía trước, hơn nữa, khuôn mặt của cô lại vừa thanh thuần vừa xinh đẹp, nên vì thế, cô trở thành đối tượng ý da^ʍ của đa số nam sinh trong trường.

Nhưng đối lập lại với nam sinh, nữ sinh trong trường lại rất ghét cô, bọn họ không chỉ cô lập tập thể cô, mà còn thường xuyên đồn bậy về cô, nói cô là con cɧó ©áϊ đã sớm bị nam nhân ȶᏂασ nát.

Bởi vì như vậy nên khi ở trường, Ôn Nhu rất hướng nội, cũng đặc biệt e sợ các bạn học thảo luận về vυ" mình.

Lâm Kỳ Sơn dùng sức xoa ngực cô,

“Shh, vυ" lớn như vậy, so với mẹ con còn da^ʍ hơn, ta tốn nhiều tiền như vậy, kết quả, người thì không cưới được, còn để lại thứ vướng víu tay chân là con, mẹ con đây là muốn dùng con để gán nợ sao?”

Hắn nói, ngón tay hung hăng cấu mạnh đầṳ ѵú, một cảm giác tê dại kỳ quái đánh úp lại, Ôn Nhu nhịn không được rên ra tiếng.

“Ưm……”

“Quả nhiên là tao hóa, có phải ở trường học đã bị nam nhân ȶᏂασ nát rồi hay không? Hả? Ta phải kiểm tra cẩn thận một chút mới được.”

Lâm Kỳ Sơn vừa nói vừa cởi váy ngủ màu trắng của cô ra, bàn tay lớn một đường sờ xuống.

“Không cần! Không cần cởi…… Ô……”

Ôn Nhu cảm giác thân dưới chợt lạnh, ý thức được qυầи ɭóŧ của mình đã bị cởi ra, tức khắc rơi nước mắt.

Thân thể tinh tế cân xứng trắng nõn như tuyết của thiếu nữ lộ ra trong không khí, ngây ngô như là một đóa hoa nhỏ, đang chờ người đến hái, cặρ √υ" lớn no đủ căng tròn, tiểu huyệt phía dưới trắng nõn không một sợi lông giống như trẻ con. Sự tương phản như vậy làm Lâm Kỳ Sơn càng thêm hưng phấn.

Bàn tay Lâm Kỳ Sơn sờ lên vυ" của cô gái nhỏ, mạnh mẽ xoa bóp.

“Thích thật, thân thể của học sinh cấp ba đúng là rất non.”

“Ô …ô.., baba, đừng sờ nữa mà……”

Nghe tiếng rên của thiếu nữ, nam nhân càng thích thú, bàn tay còn lại gấp gáp sờ lên l*и nhỏ phấn nộn, sau đó dùng ngón tay đẩy ra môi l*и đang khép chặt, nhéo âm đế nhỏ bằng hạt gạo ở bên trong.

“Ư..a……”

Cô gái nhỏ chưa trải sự đời như Ôn Nhu sao có thể chịu đựng được đối đãi như vậy, cô kẹp chặt hai chân vô thức rêи ɾỉ.

“Đĩ nhỏ, thiếu đυ. hệt như mẹ mày, mới bị sờ một chút mà đã sướиɠ như vậy sao?”

Lâm Kỳ Sơn rút tay ra, đầu ngón tay thấm đầy nước l*и.