Chương 2

Bàn tay to ấm áp của nam nhâm bóp chặt cổ Ôn Nhu, ngón cái vuốt ve làn da trơn bóng ngọc thạch tốt nhất phía dưới, mang theo sức mạnh không thể phản kháng, sắc tình lại thong thả.

Lâm Kỳ Sơn là một tay già đời trong tình trường, năm nay 33 tuổi. Năm đó, khi mới vừa lên cao trung, bởi vì tò mò nên hắn đã cưỡиɠ ɧϊếp hoa khôi của lớp, ngoài ý muốn có một đứa con trai, đứa trẻ đó năm nay đã 17 tuổi, mẹ của đứa bé bởi vì chuyện đó nên bỏ học, sau khi sinh xong thì vứt lại đứa con cho hắn rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Lâm Kỳ Sơn biết chuyện thì cũng chả có áy náy gì, mà ngược lại càng thêm càn rỡ, hắn đặc biệt yêu thích những thiếu nữ vị thành niên, thích hưởng thụ sự chặt chẽ đến mất hồn của lỗ l*и còn trinh.

Hắn thường xuyên lấy danh nghĩa từ thiện để bao dưỡng một số học sinh, rồi gian da^ʍ không chút kiêng nể.

Trong một lần ngẫu nhiên, hắn gặp được Ôn Nhu, cô gái nhỏ tới công ty chờ mẹ sau khi tan học, Ôn Điệp - mẹ của Ôn Nhu là một viên chức nhỏ trong công ty hắn, chưa kết hôn đã có thai, sau khi nhà trai bỏ chạy, một thân một mình cô ta nuôi lớn Ôn Nhu.

Lần đầu tiên Lâm Kỳ Sơn nhìn thấy Ôn Nhu hắn đã không thể rời mắt được, khuôn mặt nhỏ vừa thuần vừa nộn kia kết hợp với dáng người nhỏ phập phồng quyến rũ, chọc thẳng đến tính phích của Lâm Kỳ Sơn, làm côn ŧᏂịŧ của hắn lập tức cứng lên. Nhưng khi đó không phải lúc.

Sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu triển khai theo đuổi Ôn Điệp, cuối cùng dùng một tuần khiến Ôn Điệp đồng ý kết giao, sau đó đồng ý đính hôn. Cuối cùng, hắn đã thành công đem hai mẹ con họ đưa về biệt thự của hắn ở, mọi chuyện đều cực kỳ thuận lợi.

Vốn dĩ hắn còn đang mưu tính, sau khi kết hôn phải làm như thế nào mới có thể cùng Ôn Nhu lên giường, kết quả, Ôn Điệp lại ở ngày kết hôn xảy ra tai nạn xe cộ rồi qua đời, vì thế, hắn không cần phải chịu đựng sự ghê tởm trong lòng khi đối mặt với thân thể gần 40 tuổi kia nữa.

Ôn Nhu là của hắn, dục niệm tà ác trong nội tâm Lâm Kỳ Sơn rốt cuộc không áp chế được nữa.

“Ba…… Ba,....ưʍ...ưʍ...cháu…khó chịu….quá….”

Ôn Nhu khó chịu vặn vẹo thân thể, cổ bị bóp chặt làm cô cảm thấy khó khăn khi hô hấp.

“Ngoan, một lát nữa sẽ không còn khó chịu, ta bảo đảm, Tiểu Nhu sẽ cực kỳ thoải mái.”

Lâm Kỳ Sơn vừa nói, vừa di chuyển bàn tay xuống, thô bạo bóp lấy cặρ √υ" căng phồng bị váy ngủ bao lấy,

“Tao hóa, cố ý không mặc áo ngực để câu dẫn ta đúng không, hửm?”