Chương 48: Phiên Ngoại 2

Sau khi rửa mặt, Lâm Ngộ Giang nằm trên giường, Giang Hoằng Trừng cũng lên giường, nằm bên cạnh cậu.

Lâm Ngộ Giang đỏ mặt dịch về phía hắn, tựa vào người hắn, thẹn thùng liếc mắt nhìn hai cái, cuối cùng vẫn nhịn không được ôm lấy cổ Giang Hoằng Trừng, hôn lên.

Hôn môi thật thoải mái.

Tiếng nước bọt chụt chụt và tiếng thở dốc trong mũi hòa với nhau, chỉ chốc lát sau, cả người nóng lên, ngay cả không khí cũng trở nên nóng rực, Lâm Ngộ Giang cảm nhận được nguy hiểm.

Cậu xấu hổ cúi đầu, lại nhịn không được ngước khuôn mặt ửng đỏ lên ngước mắt nhìn Giang Hoằng Trừng, trong đôi mắt nhuộm màu nước đồng thời lộ ra sự do dự và khát vọng mâu thuẫn.

Giang Hoằng Trừng hôn lên đôi mắt khiến hắn mỗi lần nhìn đều sinh ra yêu thương vô hạn: “Anh không động đến em đâu. Ngoan.”

Trong nháy mắt, Lâm Ngộ Giang vừa thẹn thùng vừa miệng khô lưỡi khô đắng, trong lòng lại trào ra cảm giác mất mát và may mắn, cậu chật vật đứng lên lui ra, cố gắng bình tĩnh lại.

Đợi đến khi hai người bị châm lửa cuối cùng cũng hạ nhiệt, Lâm Ngộ Giang lại hôn Giang Hoằng Trừng một cái, đầu tựa vào bả vai Giang Hoằng Trừng: “Em sẽ đi show ân ái ha ha ha.”

Cậu cầm điện thoại lên mở khóa màn hình, bây giờ cậu đột nhiên mới chú ý tới, cả một đêm này cậu chưa từng đυ.ng vào điện thoại di động.

Đây là cảm giác yêu đương.

Cậu nắm lấy tay Giang Hoằng Trừng ôm eo hắn, chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm ký túc xá đại học của cậu, sau đó đặt tay Giang Hoằng Trừng trở lại bên hông mình, nhanh chóng gõ chữ với các anh em trên điện thoại di động: “Xem đây, tao đã tìm lại được bạn trai ba năm trước rồi!"

Lão Tứ phát ra một biểu tượng không nói nên lời.

Một lát sau, lão Ngũ mới xuất hiện hỏi: Không phải chính là Giang Hoằng Trừng của nhóm nhạc nam kia chú?

Lâm Ngộ Giang gửi biểu tượng xoay eo: Đúng vậy! Không được nói ra!

Lão Ngũ:... Không phải mày ghét nhóm nhạc nam à?

Quân tử đi rừng: Tao là ghét những ngôi sao không có thực lực, chỉ có một gương mặt trắng nhỏ còn chiếm lĩnh tài nguyên của làng giải trí. Giang Hoằng Trừng không giống với họ! Anh ấy có kỹ năng diễn xuất rất tuyệt vời!

Quân tử đi rừng: Chờ sau này anh ấy đóng phim, thì sẽ mời chúng mày đi xem phim!

Quân tử đi rừng: [vui vẻ đá cầu .jpg]

“Đinh.”

Lão Tử gửi tin nhắn riêng: Cậu ta có về không?

Quân tử đi rừng: Đang nằm bên cạnh tao.

Lão Tử: ...

Lão Tử: Mày cũng trưởng thành rồi, đừng để bị chiếm tiện nghi.

Quân tử đi rừng: Biết rồi. Anh ấy sẽ không chiếm tiện nghi của tao, anh ấy đối xử với tao rất tốt! Cảm ơn lão Tử! bây giờ tao chỉ thấy vui vẻ thậm chí còn muốn đánh một bộ Thái Cực Quyền tại chỗ ha ha ha ha ha!

Lão Tử: ...

Lão Tử: Mày thật sự có muốn ở bên cậu ta sao? Gia đình mày có chấp nhận chuyện này không? Năm nay cậu ta mới 18 tuổi.

Lâm Ngộ Giang quay đầu nhìn Giang Hoằng Trừng, hắn đang dùng tay phải gửi tin nhắn cho người ta, khí chất trầm ổn tích lũy nhiều năm đã cuốn trôi vẻ ngoài trẻ trung sắc sảo của hắn.

Mãi đến giờ phút này lão Tử nhắc tới, Lâm Ngộ Giang mới lại chú ý tới tuổi tác của Giang Hoằng Trừng.

Giang Hoằng Trừng như nhận thấy được ánh mắt của Lâm Ngộ Giang, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Ngộ Giang, nhếch khóe môi mỉm cười.

Lâm Ngộ Giang dựa vào hắn gần hơn một chút, cúi đầu tiếp tục đánh chữ trên WeChat.

Quân tử đi rừng: Tao sẽ cố gắng để gia đình chấp nhận anh ấy. Anh ấy thực sự rất tốt.

Lão Tử: Chúc may mắn nha. Chẳng lẽ lúc trước cậu ta dùng kỹ thuật trò chơi chinh phục mày sao? Nếu không tao nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, lúc trước một người mười lăm tuổi làm sao có thể cưng chiều một người hai mươi hai tuổi là mày như con trai. Mày thật đúng là càng ngày càng có triển vọng. Cậu ta cho mày ăn buff dắt mày lên điểm để con cam tâm gọi cậu ta là ba ba sao?

Quân tử đi rừng: Tao có giống loại người đó không?

Lão Tử: Mày không phải giống mà chính là như vậy. Ký túc xá của chúng ta có ai chưa từng làm ba mày?

Quân tử đi rừng: [Đổ mồ hôi] Tao thực sự rất khó giải thích. Nhưng anh ấy thực sự rất tốt với tao, và anh ấy cũng rất ổn định và trưởng thành. Mày không cần phải lo cho tao.

Quân tử đi rừng: [Giang Hoằng Trừng ngón tay trái tim.jpg]

Lão Tứ: ... Tạo sắp ói rồi, tha cho tao đi.

Quân tử đi rừng: Đây là bạn trai của tao! Anh chị em của mày! Không được nôn!

“Thứ hai anh phải đến đoàn làm phim ở tỉnh H.” Giang Hoằng Trừng tiến lại gần bên tai cậu nói.

Khi nói chuyện thở ra khí phun lên lỗ tai và mặt Lâm Ngộ Giang, Lâm Ngộ Giang chỉ cảm thấy nửa mặt mình nhất thời tê dại, dòng điện truyền qua cả khuôn mặt, toàn bộ da đầu, mãi cho đến dưới cổ, dường như mỗi tế bào đều run rẩy không khống chế được.

Hơn nửa ngày sau cậu mới phản ứng lại lời Giang Hoằng Trừng nói, tay không khỏi kéo cánh tay Giang Hoằng Trừng, như sợ bây giờ người ta sẽ đi: “Vậy, vậy ngày mốt anh sẽ đi sao? Tỉnh H, xa như vậy...”

Lại phải chia tay.

Giang Hoằng Trừng ôm Lâm Ngộ Giang vào lòng, nói từng bước trong kế hoạch tương lai của mình từng bước cho Lâm Ngộ Giang: “Trước mắt đang nói chuyện với người đại diện về việc rời khỏi nhóm nhạc. Dù sao nhân khí của nguyên chủ cơ thể này cũng không tốt lắm. Trước khi thử vai “Những năm tháng bỏ lỡ” đã cho anh ấy thấy sự đáng tin cậy của việc chuyển sang làm một diễn viên. Chờ nhận được thù lao phim, trả hết nợ nần trong nhà của cơ thể này, anh sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy và công ty cho anh đi thi học viện hý kịch Trung ương.”

“Hả?” Lâm Ngộ Giang nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt, kêu lên tiếng.

Đó không phải là trường học kiếp trước của Giang Hoằng Trừng sao? Hắn đã học đại học một lần, cũng làm được ảnh để, còn thi lại đại học?

“Ừm, anh dự định tương lai sẽ tranh thủ ở lại trường làm giảng viên.” Khóe miệng Giang Hoằng Trừng mỉm cười hôn lên mắt Lâm Ngộ Giang không thể tin nhìn mình: “Trước đây anh đã diễn rất nhiều phim, cho nên đời này ở anh muốn bên em nhiều hơn, được không?”

Lâm Ngộ Giang lại bắt được trọng điểm: “Chờ một chút, em đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh, kiếp trước anh chết vào năm bao nhiêu tuổi?”

“Dù sao trở thành một giáo viên, trong mắt người khác, là một công việc ổn định, đàng hoàng. Nếu sau này anh định nói chuyện với gia đình về chuyện của chúng ta, thì gia đình cũng sẽ yên tâm hơn về nghề này, em nghĩ sao?”

“Em... Anh, sao anh lại chuyển chủ đề?” Ánh mắt Lâm Ngộ Giang như chim ưng nhìn thẳng vào mắt Giang Hoằng Trừng, khóe miệng thẳng tắp.

Trong mắt Giang Hoằng Trừng hiện lên phiền não, hắn cũng không biết Lâm Ngộ Giang vốn dễ lừa gạt như vậy nhưng chỉ ba năm trôi qua mà đã học được cách tập trung vào một vấn đề dây dưa không buông.

“Anh nói đi.” Lâm Ngộ Giang thấy Giang Hoằng Trừng dời ánh mắt ý đồ tránh nhìn nhau, cậu ngồi xuống trên người Giang Hoằng Trừng, hai tay chống hai bên đầu hắn, trừng mắt nhìn Giang Hoằng Trừng: “Thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì bụng bự à nhầm nghiêm xử. Nói đi! Em sẽ không ghét bỏ anh già đâu!”

“Khụ, năm mươi tám”, Giang Hoằng Trừng thấp giọng nói, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Ngộ Giang, dường như đang nhìn phản ứng của cậu.

Lâm Ngộ Giang lại cảm thấy Giang Hoằng Trừng lo được lo mất, lo lắng mất đi người mình thích cực kỳ đáng yêu, cậu điên cuồng hôn lên miệng và chóp mũi cùng hai má hắn: “Chú Giang Hoằng Trừng ha ha ha ha, chú, em yêu anh.”

“Lúc em rời đi, anh ba mươi tuổi...” Lâm Ngộ Giang tính toán, cậu ôm lấy cổ Giang Hoằng Trừng: “Tiếp tục dặn dò, hai mươi tám năm anh...”

Im lặng một chút, cậu mới tiếp tục hỏi: “Bệnh trầm cảm có tốt hơn không?”

Cậu vốn định hỏi Giang Hoằng Trừng có thích người khác hay không, nhưng Giang Hoằng Trừng vừa đến thế giới này đã gấp gáp tới tìm mình, cậu thật sự không thể hỏi vấn đề này ra miệng.

Ba năm nay cậu sống như mất nửa hồn phách, Giang Hoằng Trừng đã sống hai mươi tám năm.

Hai mươi tám năm, thuận miệng đơn giản bốn chữ, một con số, nhưng thật sự trải qua từng ngày, cũng dài đến mức để một đứa bé lớn lên thành một thanh niên sát cánh bên mình.

Lâm Ngộ Giang bây giờ cũng không là một thanh niên hai mươi lăm tuổi, hồi tưởng lại thời thơ ấu, đều cảm giác đã là chuyện đã lâu lắm rồi.

Giang Hoằng Trừng gật đầu, mỉm cười: “Khỏi hẳn rồi. Cám ơn em, Ngộ Giang”

Lâm Ngộ Giang ôm chặt lấy hắn, buồn bực nói: “Anh nói cảm ơn làm gì...” Người nên nói cảm ơn là cậu. Cảm ơn anh, nhiều năm như vậy, vẫn luôn kiên trì, yêu em như lúc ban đầu.

Cậu ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với Giang Hoằng Trừng: “Chờ anh thi đỗ học viên húy kịch Trung ương, em sẽ nói chuyện của chúng ta với người nhà.”

Lâm Ngộ Giang nắm lấy tay Giang Hoằng Trừng trong tay, không nhẹ không nặng từ từ nắm lấy, giống như hấp thụ lòng tin và dũng khí từ Giang Hoằng Trừng hoặc là sự đồng ý và khẳng định của Giang Hoàng Trừng: “Anh không cần lo lắng, cha mẹ em rất thoáng”

Giang Hoằng Trừng khẽ hôn lên trán cậu, trong mắt như một ánh trăng dịu dàng nhìn Lâm Ngộ Giang: “Được, nghe lời em.”

Lâm Ngộ Giang ngửa cổ hôn Giang Hoằng Trừng.

Sau đó cậu mở weibo, đăng ký acc clone, gia nhập nhóm fans và siêu thoại của Giang Hoằng Trừng, thuần thục làm nhiệm vụ trên siêu thoại của Giang Hoằng Trừng, lướt danh sách và xong một đợt nhiệt độ.

Cậu tắt điện thoại di động, nằm xuống, ngước mắt lên nhìn Giang Hoằng Trừng.

Giang Hoằng Trừng duỗi tay ấn công tắc đèn phòng ngủ ở đầu giường: “Tắt đèn nhé?”

“Vâng.”

Căn phòng chìm trong bóng tối.

“Ngày mai đến siêu thị mua chút đồ dùng nhà bếp, phòng bếp của em ngay cả một cái nồi cũng không có. Em suốt ngày đặt đồ ăn ngoài sao?"

“Hì hì."

“Vậy thì mua thêm sủi cảo và bánh bao, để trong tủ lạnh, lúc em không có ở đây, thì em tự nấu chút sủi cảo hoặc dùng lò vi sóng làm nóng bánh bao.”

“Được rồi.”

“Ngày mai em muốn ăn gì? Anh làm cho em nhé?”

“Muốn ăn ức gà áp chảo, sườn kho tàu, trứng tôm nõn mà anh làm lúc trước.”

“Canh thì sao?”

"Ừm..."

“Canh nấm phải không? Rau xanh sáng mai sẽ ra chợ mua."

“Được.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Chờ... chờ một chút, anh hôn chúc ngủ ngon đi."

Sau một tiếng cười, lại có tiếng cơ thể di chuyển, tiếng môi lưỡi giao triền mập mờ trong đêm rõ ràng trong đêm rất lâu.

“Ngủ ngon, anh, em yêu anh."

“Ngủ ngon, cục cưng, anh cũng yêu em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trả lời các câu hỏi trước đó.

Q1: Mx trong diễn đàn là ngôi sao nào?

A: Tôi chọn tên nam ngẫu nhiên, sau đó nghĩ đến tên phổ biến trong làng giải trí rồi để chữ viết, sau đó tôi chuyển sang chữ cái.

Q2: Cha của Giang có quan hệ huyết thống trực tiếp với Giang, điều này ảnh hưởng đến phiên tòa chính trị.

A: Cả Giang và bà Giang đều là nạn nhân của vụ án QJ. Bản thân pháp luật nhiều lắm cũng thừa nhận quan hệ giữa con ngoài giá thủ và cha mẹ, chứ không công nhận mối quan hệ giữa thủ phạm QJ và con cái sinh ra từ QJ. Mặt khác Lâm cũng không thi công chức tinh luật và JC. sẽ không truy cứu quá nghiêm khắc. Dựa theo lẽ thường mà nghĩ cũng biết, không có khả năng bởi vì Giang rõ ràng là nạn nhân bị QJ sinh ra, còn phải chịu ảnh hưởng từ người cha của người gây hại.