Chương 49: Phiên Ngoại 3 [Toàn văn hoàn]

“Này, cậu biết không, tuần trước mình xem kịch nói “Đi trên lưỡi dao”, đến xem thì mình mới biết là thầy Giang diễn! Mẹ ơi, kỹ năng diễn xuất của thầy ấy khiến mình thực sự khán phục, mình bị thầy ấy thu hút đến ngay cả điện thoại di động cũng không động vào. Diễn xuất thật sự rất tốt! Cho dù là ngôn ngữ cơ thể, hoặc lời thoại hoặc bất cứ điều gì, tất cả đều rất tuyệt vời!”

Đổng Ngữ Thi một bên vừa chọn băng vệ sinh, một bên vừa cảm xúc dâng trào nói với bạn mình Liêu Tư Giai.

“Thật sự xem mà da đầu tê dại, cả người nổi da gà. Diễn xuất tốt như vậy, ngoại hình cũng tốt như vậy, vậy mà không gia nhập giới giải trí... Mà cứ một hai phải ngốc ở lại khoa chúng ta làm giang viên!”

Liêu Tư Giai hâm mộ ghen tị đến mức biểu cảm vặn vẹo giống như ăn nhầm một miếng chanh, có chút tiếc nuối: “A a, cậu có hỏi lần sau khi nào thì thầy ấy lại đi diễn không? Gần đây mình vẫn bận với việc nhóm. Tức chết mình rồi!”

“Mình cũng không biết, nhưng mà như mình nghe được thì tuần trước hình như là buổi diễn cuối cùng của vở kịch này, nghe nói là giáo sư Hứa nhờ thầy ấy giúp đỡ. Mình cũng là được người khác mời đi xem cho nên mới tình cờ phát hiện ra. Quả thực là khϊếp sợ a!” Đổng Ngữ Thi hưng phấn nói: “Nhưng cậu yên tâm, mình đã thêm Wechat của một anh trai cùng tổ, anh ấy nói nếu lần sau thầy Giang lại diễn thì sẽ nói cho mình. Sau này chắc chắn là sẽ còn cơ hội.”

“Đúng rồi, đúng rồi, trọng điểm còn một chuyện nữa, thầy Giang có một người bạn tốt cũng đến xem, dáng vẻ còn rất đẹp trai. Sau khi thầy Giang diễn xong thì rời đi cùng anh ấy, còn cười với anh ấy! Cười với anh ấy! Mẹ ơi! Lúc đó mình muốn đuổi theo để nói chuyện với thầy Giang, kết quả lúc đó nhìn thấy thầy ấy cười vui vẻ với bạn mình, quá sốc, mình hoàn toàn sững sờ tại chỗ, quên mất định làm gì luôn.*

Đồng Ngữ Thi lộ ra sự tiếc nuối như muốn ôm hận cả đời khoa trương nói: “Thầy ấy vậy mà còn có thể cười, cười vui vẻ như vậy... Đáng lẽ lúc ấy mình nên chụp lai!"

“Ảnh thầy ấy cười minh cũng có đó, nhưng là ảnh của mười năm trước ha ha hạ", Liêu Tư Giai lấy điện thoại di động nhấn vào trong thư viện, tìm thấy một album ảnh đặc biệt của riêng “Thầy Giang": “Không phải hơn mười năm trước thầy ấy ra mắt với tư cách là thần tượng nhóm nhạc nam sao? Cậu xem, cái này, thầy Giang mới mười tám tuổi, rất non nớt, có phải thầy ấy cười rộ lên giống như này không?"

Đồng Ngữ Thi nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, cậu đã đào ra từ sớm rồi sao? Về thì gửi cho minh một bản. Thầy ấy cười rộ lên không phải như vậy, chậc chậc, không thể tưởng tượng được thầy Giang còn có lúc non nớt như vậy... Từ từ, sao ở đây còn có cả video nữa?"

“À, cái này được tổng hợp vào lúc minh thu thập, đây là một video từng được lên hot search mười năm trước, lúc ấy thầy Giang còn có cả fans nam, cậu biết không ha ha ha, mình gửi cho cậu xem, cậu nghe kỹ nha.”

Liêu Tư Giai mở vào video với ánh mắt trêu chọc như muốn xem kịch hay, trong video rất nhanh truyền đến tiếng ồn ào và tiếng hát của buổi hòa nhạc, thỉnh thoảng có thể mơ hồ nghe thấy có nữ sinh hô to, XXX mẹ yêu con! Ngay sau đó, một giọng nam trong trẻo đột nhiên xuyên thủng rất nhiều âm thanh, bật thốt lên: “Giang Hoàng Trừng! Ba yêu con!"

Đổng Ngữ Thi vừa định cười, thì một giọng nói quen thuộc làm cho da đầu cô tê dại đột nhiên vang lên.

“Hả? Em vừa nói gì?"

Liêu Tư Giai hoảng sợ đối diện với Đồng Ngữ Thi lúc này cũng giống như một con chuột đồng bị mèo gõ cửa, đồng loạt nhìn về phía nơi truyền ra âm thanh.

“Không có gì.”

Một giọng nam khác rất vô tội nói, giọng nói rất giống với giọng của fans nam trong video vừa rồi.

“Ồ, có lẽ là anh nghe nhầm.” Giọng nói quen thuộc đến mức khiến da đầu hai cô gái tê dại.

Đổng Ngữ Thi và Liêu Tư Giai rụt đầu, kiễng chân, cẩn thận thò đầu ra khỏi kệ hàng, quét mắt, nhanh chóng tập trung vào bóng dáng quen thuộc đang đứng ở chỗ đồ dùng sinh hoạt, chính là thầy Giang hai người bọn họ đang thảo luận!

Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông khác, thấp hơn thầy Giang một chút, lông mày rậm mắt to, rất đẹp trai, hơn nữa trên mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Giang Hoằng Trừng luôn lãnh đạm nhìn anh, trên mặt cũng lộ ra vẻ dịu dàng.

Đối với ánh mắt quá mức nhạy bén Giang Hoằng Trừng như có cảm giác, hắn quay đầu lại nhìn, Đổng Ngữ Thi và Liêu Tư Giai nhanh chóng rụt đầu lại.

Phía sau kệ hàng lại truyền đến cuộc đối thoại giữa thầy Giang và người đàn ông kia.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, bàn chải đánh răng nên đổi rồi, em muốn dùng màu gì”

“Em lấy màu xanh, anh dùng màu đỏ nha!”

“Được.”

Thầy Giang đại ma vương lạnh lùng đánh trượt sinh viên không chút lưu tình dùng giọng điệu dung túng nói.

Đổng Ngữ Thi và Liêu Tư Giai nhìn về phía đối phương, cả hai đều có thể nhìn thấy sự khϊếp sợ và hưng phấn khó hiểu trong mắt đối phương.

Đổng Ngữ Thi thậm chí còn dùng một tư thế như muốn bịt chết mình lấy tay bịt miệng và mũi mình lại, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng.

Hai người từ từ chọn băng vệ sinh, cầm lấy giỏ hàng, rón rén đi sau thầy Giang và người đàn ông kia.

“À, đúng rồi, ba nói với em là lá trà lần trước anh mua cho ông nội uống rất ngon. Em nghĩ ông ấy muốn uống thêm, nhưng mà lại xấu hổ nên không nói với anh.”

“Vậy sao? Trà đó là thầy Lưu mua giúp anh, ngay mai anh sẽ hỏi thầy ấy xem sao. Uống trà tốt hơn uống rượu. Mẹ cũng yên tâm hơn.”

“Thầy Liễu? Chính là thầy đóng vai ba nhân vật chính trong vở kịch “Đi trên lưỡi dao” trước đó của anh à?”

"Ừm."

“Sau này anh ấy có cho anh đi diễn nữa không? Anh có thích diễn kịch không? Em thấy anh lúc nào cũng phải luyện tập, trông rất mệt mỏi. Nếu lúc trước anh đi đóng phim...”

“Không mệt, về nhà còn có chủ nhiệm Lâm xoa bóp cho anh, không còn gì thoải mái hơn được nữa.”

mấy năm nay sao anh càng ngày càng trở nên lưu manh thế này.”

“Có sao?”

Đổng Ngữ Thi và Liêu Tư Giai lại liếc nhau một cái, trên mặt hai người đều là biểu cảm thấy quỷ.

Mắt thấy thầy Giang và người đàn ông kia đã tiến vào khu thu ngân xếp hàng, Đổng Ngữ Thi dán vào lỗ tai Liêu Tư Giai, cẩn thận thì thầm nói: “Anh ta chính là người đã đến xem kịch nói của giáo viên, v và còn làm cho thầy Giang cười như gió mùa xuân với anh ta.”

Liêu Tư Giai trừng mắt, cũng thấp giọng nói: “Mình thấy quan hệ của hai người bọn họ không bình thường đâu. Rõ ràng cha mẹ thầy Giang năm xưa đã ly hôn rồi, mẹ thầy ấy cũng đã qua đời mười năm trước.”

Mà bây giờ trong miệng thầy Giang và người đàn ông kia một câu cũng không phân biệt cha mẹ tôi và anh...

Hai người Đổng Liêu cảm thấy mình hình như không cẩn thận đã vô tình biết bí mật của thầy Giang.

Đổng Ngữ Thi lần thứ hai liếc mắt nhìn lại, thiếu chút nữa trừng tròng mắt ra ngoài.

Thầy Giang Đại ma vương vô tình cấm dục cao lãnh khi tính tiền, rất tự nhiên thuận tay lấy vài hộp Durex từ trên kệ bên cạnh.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh hắn lúc này đột nhiên nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.

Đổng Ngữ Thi và Liêu Tư Giai lập tức vận dụng kỹ năng diễn xuất cả đời giả vờ làm người qua đường sắc mặt như thường: “Cậu mua nhiều băng vệ sinh như vậy làm gì, bị băng huyết à.”

“Không phải vậy sao?”

Ánh mắt liếc qua, thầy Giang và người đàn ông kia đã thanh toán xong, vừa tán gẫu vừa đi xa.

“Đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài...”

“Tất nhiên rồi. Nhưng mình thấy thầy Giang hình như cũng không quan tâm, mình đoán nhất định giảng viên trong khoa cũng có không ít người biết. Lúc trước khi mình thu thập tư liệu của giảng viên, mình thấy có tin thầy Giang rời khỏi giới giải trí vì yêu đương, đối tượng là người ngoài giới. Sau đó vì đối tượng mới rút khỏi giới và vào học viện hý kịch Trung ương còn ở lại trường làm giảng viên. Thầy Giang và người đàn ông kia vừa nhìn đã thấy quen rất nhiều năm rồi, người khiến thầy ấy rút khỏi giới, không phải cũng là người đàn ông đó chứ?”

“Mẹ ơi! Vậy cũng quá thâm tình. Thế mà mình mỗi ngày còn theo đuổi mấy CP giả trong giới giải trí, rõ ràng hiện thực trước mắt mình có một đôi real như vậy! Hu hu hu hôm nay là một ngày để khóc cho tình yêu đẹp.”

[Toàn văn hoàn]