Chương 12: Trẻ vị thành niên.

Lâm Niệm tràn đầy lửa giận, còn không biết từ đâu có một loại cảm giác kỳ dị tới, Lâm Niệm ngủ không ngon.

Trong giấc mơ, cô đi trên con đường giống như sáng nay, tương tự nhưng khác biệt.

Cô là hành khách duy nhất trên chuyến xe buýt số 806, người lái xe nói chuyện lịch sự, như thể đeo mặt nạ, các động tác của anh ta chuẩn như máy móc.

Con hẻm tĩnh mịch không thấy ánh sáng, tầm nhìn không vượt quá hai mét.

Hai nhân viên phục vụ từ đầu đến cuối khom người, không nhìn rõ mặt, dắt cô vào cửa hàng, nhưng không phải chỗ cô vào lúc chiều mà là phòng bên cạnh.

Rất tối. Yên tĩnh đến khó tin, có một cảm giác kỳ lạ khiến tóc dựng đứng.

Lâm Niệm vịn cánh cửa, chậm rãi đi vào.

Mặt tường dinh dính và ẩm ướt khiến người khó chịu. Sau đó, tay phải móc một cái gì đó, cảm giác cổ tay bị lôi kéo.

Sau đó "ba" một tiếng, sợi dây màu đỏ trên cổ tay cô đứt lìa.

Lâm Niệm lúc này đột nhiên mở mắt ra, đồng tử co rút lại, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm trần nhà thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra.

Cô vô thức chạm vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay phải của mình.

May mắn thay, vẫn còn đó.

Chỉ là giấc mơ.

Trái tim bị treo lơ lửng nặng trĩu, Lâm Niệm ngồi dậy dựa vào đầu giường, đầu óc không biết bay đến nơi nào.

Nếu cô chỉ nhạy bén cảm thấy khó chịu trong lúc cơm tối, thì giờ đây cô có thể nhận thức rõ ràng nơi này có vấn đề.

Lâm Niệm liên tục nhớ lại các chi tiết, cầm điện thoại lên và tìm kiếm tên công ty của Lý Thiếu Kiện.

Có khá nhiều tin tức về công ty này trên các nền tảng xã hội, năm nào nó dẫn đầu và tổ chức cuộc thi nào, năm nào người mẫu của công ty giành được giải thưởng nào, có vẻ như khá đứng đắn.

Nhưng Lâm Niệm đã lục soát cả đêm khuya, không phải là vì những thứ này.

Không biết cô cau mày đổi bao nhiêu từ khóa, nhấp vào trang chủ của những người có liên quan bao nhiêu lần, cho đến khi nó được làm mới, khi trang chủ đều liên quan đến công ty cùng các nghệ sĩ dưới trướng của công ty, số liệu lớn cuối cùng đã đẩy một tài khoản nhỏ cho cô .

Biệt danh chính là người dùng đơn giản nhất cộng với số liệu và ảnh chân dung là một màu đen tuyền.

Người đó giới thiệu vắn tắt là "Nếu muốn mua thì liên hệ WeChat, tin nhắn riêng tư sẽ không được trả lời."

Vì lý do nào đó, một cơn ớn lạnh chạy đến sau gáy cô.

Lâm Niệm do dự một lúc, rồi nhấp vào.

Tài khoản này có hơn 50 bài đăng trên Weibo và hơn 3.000 người hâm mộ, nhưng trang chủ trống rỗng, Lâm Niệm dừng lại hai giây và nhấp vào nút theo dõi.

Theo dõi thành công bắn ra trong nháy mắt, giống như ngộ nhập vào một thế giới đáng sợ nào đó.

Một giây sau, Weibo mới nhất xuất hiện trước mặt cô.

Những bức ảnh rõ ràng là chụp lén cô vào chiều nay. Có những góc nhìn đối diện, cũng có những góc nhìn dưới váy, nhưng vì hôm nay cô mặc quần nên không có gì được chụp lại.

Nhưng cũng đủ ghê tởm.

Viết quảng cáo thậm chí còn trần trụi và kinh tởm hơn, câu chữ đều lộ ra khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

"Còn hai tháng nữa mới thành niên, mặt cùng dáng người cũng không tệ, nhưng có chút kiêu ngạo, nếu cần thì liên hệ với tôi, tôi có thể cung cấp thuốc."

Trẻ vị thành niên, chụp lén, thuốc.

Một vài từ khóa chỉ cần kết nối với nhau là đủ đáng sợ.

Có cái gì đó đổ ập xuống đột ngột, cảm giác ngột ngạt bao trùm. Lâm Niệm gần như ngừng thở, toàn thân phát lạnh, cô vô thức run rẩy nhìn thông báo hiện lên, nhanh chóng chuyển đổi giao diện.

Nhưng người gửi tin nhắn đã không làm giảm bớt nỗi sợ hãi tuyệt vọng này, trái lại còn làm nó trở nên tồi tệ hơn.

[Lý Thiếu Kiện]: Hôm nay tôi vội đi, còn chưa kịp hẹn lần sau.

[Lý Thiếu Kiện]: Cuối tuần sau cô có rảnh không?

Lâm Niệm nhìn mấy dòng này, huyết dịch toàn thân đều phát lạnh, vừa chán ghét vừa ghê tởm, hai tay khẽ run, hai ba lần kéo người này vào danh sách đen, sau đó nằm sấp ở trên giường.

Cảm giác sôi trào trong dạ dày không thể kìm nén được nữa, cô đột ngột xuống giường, hai ba bước lao vào phòng tắm, ngón tay bấu chặt vào bồn rửa mặt, cô cố gắng nôn ra cho đến khi cổ họng đau rát, nước mắt sinh lý chảy ra.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra trước mặt cô.

Ánh mắt mông lung liếc qua, cô thoáng thấy chiếc quần thường màu xám, những ngón tay thon dài đang hơi xoè ra, lặng lẽ đưa khăn giấy.