Chương 11: Đáng ghét.

"Ôi, em đến rồi đây."

Tiểu Bàn cuối cùng cũng đỗ xe ở trong ngõ nhỏ, mang theo một túi đồ lớn, vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn vô thức mắng câu thô tục, ngay lập tức quay lưng lại, giả vờ như không nhìn thấy.

Hai giây sau lại nhịn không được lén liếc sang một bên, trợn mắt há mồm.

Tình huống như thế nào?

Bọn họ đang làm gì?

Mặc dù đã là ban đêm, cũng không có nhiều người ở đó, nhưng như vậy không tốt lắm đâu ...

Tiểu Bàn bị khϊếp sợ, xấu hổ, còn có chút hưng phấn vi diệu, sau đó trông thấy Lâm Niệm đứng thẳng dậy ——

"Cạch" một tiếng, cô ném chìa khóa vào trong lòng Giang Hoài, nhìn anh nửa ngày, tựa hồ muốn bái kiến

tổ tông mười tám đời của anh, nhưng cuối cùng không có chửi bậy, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Còn Giang Hoài, người bình thường lúc chơi game bị làm phiền đều nổi giận, vậy mà một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhìn bóng lưng cô khẽ nhíu mày, sau đó cụp mắt giật giật vạt áo mình.

"?!"

"Không phải chứ, A Hoài, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tiểu Bàn giống như một cán bộ già, vòng qua trước mặt anh, chắp tay sau lưng cúi đầu, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, âm thanh trong miệng chậc chậc.

"Em còn tưởng anh bị ba anh đuổi ra khỏi nhà, hóa ra là ở chỗ này cua gái a?"

Ngón tay Giang Hoài khẽ nhúc nhích, thoát trò chơi hai ba lần, nhướng mi lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn."

“Này này.” Tiểu Bàn bị chửi, lập tức đứng im, kéo một băng ghế khác ngồi đối diện.

"Chuyện gì vậy? Không phải đã nói rõ ràng ngày mai đưa đồ cho anh sao? Đột nhiên thay đổi thời gian, làm cho em phải lén lút lái xe của ba, trở về rất có thể sẽ bị phát hiện."

Mặt mày Giang Hoài ngưng tụ, lập tức lạnh lùng, giễu cợt giật giật khóe miệng, ném điện thoại đến trước mặt hắn.

"Nhìn chuyện tốt mà người ta làm đi."

Tiểu Bàn nghi hoặc cầm điện thoại lên, một lúc sau đồng tử hơi co rụt lại, sắc mặt đỏ lên, l*иg ngực phập phồng, từ trong hàm nặn ra một chữ: "Mẹ kiếp!"

"Thằng khốn này!"

*

Sau khi tắm xong, Lâm Niệm bước vào phòng.

Lúc kéo màn cửa, cô có thói quen liếc nhìn xuống, người dưới gốc cây đa cũng vừa lúc nhìn lên.

Tư thế ngồi lười nhác, mi mắt hơi mỏng hờ hững nhếch lên, nếp uốn hai mí mắt hằn sâu trông cực kỳ bất cận nhân tình.

Tiểu Bàn ngồi ở một bên, miệng lải nhải như còn đang nói cái gì đó, nhưng anh lại không nghe chút nào, thỉnh thoảng lại chiếu lệ đáp lại bằng mũi, cằm hơi hếch lên, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Buổi tối ở Nam Bình rất yên tĩnh, những người già tản bộ đã về nhà từ lúc mặt trời lặn, không có cuộc sống về đêm phức tạp, chỉ còn lại những ngọn đèn đường mờ ảo xung quanh.

Chút gió khô nóng thổi qua trong đêm hè, lá xào xạc, ve kêu râm ran.

Hai người nhìn nhau qua hàng rào hoen gỉ.

Thình thịch, thình thịch.

Không biết vì sao, lúc bị anh nhìn chằm chằm, nhịp tim của cô không tự chủ được tăng tốc.

Một lúc sau, Lâm Niệm mím môi, kết thúc ván cờ không thể giải thích được trước, kéo rèm xuống, ngã trở lại trên giường.

Anh thật đáng ghét.

Cô mắng ở trong lòng.