Lam Vân mặc thêm áo ấm, quàng thêm chiếc khăn choàng màu xanh nhạt, đem theo hộp cơm nóng và lái chiếc xe gắn máy cũ đến bệnh viện.
Nhà cậu chỉ có hai mẹ con, ba mất khi cậu mới lên hai. Một mình mẹ gồng gánh nuôi cậu suốt hai mươi năm qua. Những năm học đại học, cậu cố gắng làm thêm kiếm tiền đóng học phí. Cậu không muốn mẹ phải khổ cực vì cậu nữa. Tốt nghiệp ngành quản trị, cậu đi xin việc khắp nơi nhưng thời buổi khó khăn, cử nhân kinh tế như lá mùa thu. Cuối cùng, cậu chỉ làm được công việc trực tổng đài tại một công ty xuất khẩu điện tử.
Cách đây nửa năm, mẹ cậu vì lao lực mà đột quỵ. Nằm viện một thời gian thì tỉnh lại, nhưng liệt cả người và không thể nói chuyện được. Ban ngày, cậu túc trực bên cạnh để chăm sóc mẹ, ban đêm khi mẹ ngủ thì cậu thuê một y tá trông chừng. Biết rằng như thế cũng không an tâm, nhưng cậu phải đi làm để có tiền trang trải viện phí. Lam Vân bỏ công việc ở công ty xuất khẩu và hiện tại làm việc ban đêm tại một gay bar.
Thời đại học, công việc làm thêm của cậu là bartender ở một quán bar sinh viên. Nhưng hiện tại, làm ở nơi ấy không nhiều tiền bằng ở đây. Từ sáu giờ tối cậu làm suốt đến hai giờ sáng. Về đến nhà cũng khoảng ba giờ, cậu chợp mắt ít tiếng và bảy giờ dạy làm cơm để tám giờ vào với mẹ.
Với gương mặt ưa nhìn, dáng vẻ khá trẻ nên ở chỗ làm cậu được nhiều khách quen tìm đến chỉ để yêu cầu cậu pha rượu cho họ. Tiền tip mà cậu nhận được, có khi còn gấp năm lần tiền lương mà ông chủ trả. Cậu chỉ cần cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn và lả lơi hơn với họ. Bao nhiêu đó thôi đã khiến các anh chàng trong bar kéo ùn ùn đến quầy của cậu mà tán gẫu. Cậu không đi khách như một số tiếp viên và bartender khác vì cậu vẫn còn muốn giữ mình trong sạch và không sa đà vào thế giới ngầm này.
Hôm nay, cậu vừa đến bệnh viện thì đến giờ y tá tiêm thuốc. Lam Vân ra ngoài chờ và ngủ gật lúc nào không hay. Nhiều tháng liền ngủ không đủ giấc, làm việc quá sức và thiếu chăm lo bản thân đã khiến cậu lúc nào cũng rơi vào trạng thái kiệt lực. Cậu tranh thủ ngủ mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn cố giữ mình tỉnh táo để không gục ngã. Nếu bây giờ cậu nằm xuống, ai sẽ lo cho mẹ của cậu?
Lam Vân chợp mắt được hơn mười phút thì cô y tá ra lay vai của câu.
– Anh vào đi! Em tiêm thuốc xong rồi.
Cô y tá này là đàn em thời phổ thông của cậu. Cô biết hoàn cảnh gia đình cậu, luôn hết mình giúp đỡ. Nhưng cô biết cậu không muốn nhận sự thương hại từ ai. Mỗi khi có ca trực, cô nhận lời chăm sóc mẹ cậu ban đêm. Còn khi không có ca, cô sẽ nhờ y tá khác chăm hộ. Cô dùng tiền cậu trả cho mình để trả luôn cho y tá làm thay cô những ngày cô không thể trông chừng mẹ của cậu. Nếu nói cô không có tình cảm với cậu là nói dối, nhưng thật tâm tình cảm ấy chỉ ở mức tôn trọng mà thôi.
~o0o~
Lam Vân bước vào phòng chăm sóc đặc biệt dành cho mẹ của mình. Hiện tại, mẹ cậu vẫn chưa được xuất viện vì tình trạng sức khoẻ còn khá yếu. Hằng ngày cậu giúp mẹ ăn uống và vệ sinh. Cậu luôn giúp mẹ uống thuốc đúng giờ và tâm sự với mẹ. Mẹ cậu mặc dù không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt để giao tiếp.
Năm giờ, cậu phải về chuẩn bị đi làm. Trước khi đi, y tá thông báo với cậu là sắp tới sẽ có bác sĩ khác phụ trách theo dõi bệnh tình của mẹ cậu. Vị bác sĩ này vừa từ nước ngoài về, có kinh nghiệm điều trị và tỉ lệ khỏi bệnh khá cao. Cậu nghe đến đây thật sự rất vui mừng. Tia hy vọng dù nhỏ nhoi, nhưng cậu vẫn muốn nắm giữ. Cậu cảm ơn và rời đi.
~o0o~
Bùm! Bùm! Chát! Chát!….
Âm thanh hỗn loạn trong gay bar khiến đầu óc cậu ong ong lên. Cậu rất muốn ngủ một giấc nhưng khách quen lại kéo đến ùn ùn.
Trong giới này, những chàng trai như Lam Vân được cho là thụ. Còn mấy anh cao lớn, manly hoặc có tiền thì đa phần là công. Cách phân biệt đó để xác định kẻ nằm trên và người nằm dưới. Cậu cũng không biết họ dựa vào tiêu chuẩn nào để đánh giá cậu nhưng đa phần người đến quầy cậu, bạn làm cùng cậu gọi đó là những anh công.
~o0o~
Anh đang ngồi trong góc tối, phì phèo điếu thuốc, lâu lâu thưởng thức ly rượu mạnh của mình và quan sát cậu. Cậu là dạng mà anh thích. Anh rất muốn cùng cậu hưởng lạc đêm nay. Nhưng anh lại nghe bạn bè của mình bảo là cậu không đi khách.
Anh vừa từ nước ngoài về. Ở bên đây, quán bar kiểu này không thiếu. Và anh cũng thường xuyên lui tới để tìm mấy cậu em trắng trẻo, xinh đẹp. Nhưng từ khi về nước đến nay, cậu chưa đến gay bar lần nào. Đây có thể xem là lần đầu tiên của anh không?
Anh bị cậu thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Anh rất muốn biến cậu thành của mình ngay lập tức. Anh kéo người bạn đi cùng để hỏi thăm cách thức thế nào. Nhưng anh ta chỉ lắc đầu và bảo:
– Cậu ta cứng đầu lắm! Rất khó thuyết phục. Vào đây làm mà lại “sạch” mới ghê. Tìm người khác đi!
Tính anh rất hiếu thắng, càng khó anh càng muốn chinh phục. Cả buổi anh chỉ ngồi ở góc phòng, không tham gia cuộc vui với bạn bè mà chỉ ngắm nhìn cậu. Ở nước ngoài, dạng người nào cũng có, nhưng kiểu anh thích thì lại khá hiếm.
Với vẻ ngoài và gia cảnh của anh, chỉ cần búng tay là cả khối em theo. Nhưng tính cách anh lạnh lùng và hay bất cần đời nên chỉ vui đùa mà thôi. Người ở bên anh lâu lắm cũng chỉ một tuần. Không ngờ, lần này quay về lại gặp ngay người vừa mắt.
Cái eo thanh mảnh ấy thật khiến anh muốn ôm, làm da trắng xanh láng mịn ấy thật khiến anh muốn chà sát vào. Đôi chân dài kia nữa, anh muốn nó quắn quanh thân mình. Chưa kể đôi môi ướŧ áŧ gợi cảm khi hé cười lại lộ ra hàm răng trắng khiến anh muốn cắи ʍút̼ và càn quét bên trong…Càng tưởng tượng thì lại càng ham muốn. Không biết tự lúc nào thằng nhóc của anh đã giật mình tỉnh giấc.
Anh hít một hơi thật mạnh để dằn du͙© vọиɠ xuống. Anh đứng lên và bước đến quầy của cậu. Anh ra hiệu cho cậu đến gần và nói nhỏ vào tai cậu:
– Đi với tôi đêm nay nhé! Tôi sẽ giúp mẹ cậu khỏi bệnh.
Mặt cậu từ đỏ chuyển qua xanh rồi trắng dần. Mồ hôi lạnh toát ra…
– Anh….
Lam Vân giận run cả người.
Anh chỉ nhếch môi và nói:
– Tôi đã quan sát cậu cả ngày hôm nay và cũng điều tra được một số thứ về cậu. Đi theo tôi, cậu không mất mát gì đâu. Chỉ một đêm thôi…và mẹ cậu lại có thể cười, có thể nói…Tôi đã xem qua bệnh án rồi. Tôi chắc chắn 100% là tôi trị được. Nói nhiều ở đây không tiện, tôi đợi cậu xong việc sẽ ‘bàn tiếp’ nhé!
Nói xong anh đứng lên và nhét vào tay cậu tờ 100 đôla kèm theo cái hun gió rồi rời đi.
Cậu đứng chết lặng nơi đó. Tiền này, cậu thật muốn quăng sọt rác nhưng…lòng tự trọng không thể ‘ăn’ được. Cậu mím môi bỏ nó vào túi quần.
Gần hết giờ, một chàng thanh niên khá điển trai đến quầy của cậu. Anh ta đưa ra cho cậu một tờ giấy và nói:
– Nó đợi cậu đấy! Đây là số điện thoại.