Chương 4. Thế giới dâʍ ɭσạи

Khinh Lam kẹp chặt hai chân, chỉ thấy bên trong tiểu huyệt truyền đến ngứa ngáy, nàng đứng bên cầu thang chờ nửa ngày, đợi đến khi nam sinh đã tìm được đối tượng, lúc này mới dám xuống lầu. Vừa mở chân ra đã cảm thấy dưới váy mát lạnh, thì ra phía dưới đã ướt đẫm.

Cô thận trọng đi về phía trước, tránh bị người khác đặt trên cầu thang mà thao một trận, lại đi qua hai học đệ đang thao học tỷ, bên tai tràn ngập những tiếng rên dâʍ ɭσạи, không chú ý một chút liền bị các nam nhân đói khát sờ sờ cặρ √υ".

Thế giới này vào nửa thế kỷ khác đã bị bộc phát virus dâʍ ɭσạи, đó là một tai nạn toàn cầu. Virus tính thích ứng cực mạnh, có thể dựa vào không khí cùng hành vi tìиɧ ɖu͙© tiến hành truyền bá, lại không có cách nào ngăn chặn, số người mắc bệnh càng ngày càng tăng chứ không giảm, cũng không lâu lắm, hầu như toàn nhân loại đều bị loại virus này xâm nhập.

Mà loại virus này, được loài người gọi là dâʍ ɭσạи virus.

Tất cả những người bị nhiễm virus đều không thoát khỏi virus mà trở thành nô ɭệ du͙© vọиɠ, bất luận nam nữ già trẻ, mặc kệ cấm kỵ người thân, không phân cùng giới khác giới, chỉ cần gặp được người thuận mắt, đều có thể thoải mái chơi một trận, nhưng mà chuyện này không phải là tệ nhất.

Tệ nhất là, mọi người đánh giá thấp độ truyền nhiễm của virus.

Sự thật chứng minh, sau khi virus bộc phát một năm, không chỉ là nhân loại, tất cả động vật có vυ" đều bị virus lây nhiễm.

Đầu đường cuối ngõ, khắp nơi có thể thấy được viễn cảnh động vật phát dục, bất cứ lúc nào cũng thấy chúng giao phối, bọn chúng không quan tâm chủng tộc, mào lớn có thể thao Chihuahua, chó nhỏ cũng có thể cưỡиɠ ɠiαи mèo con, còn có những con chó lớn tráng kiện thậm chí được rất nhiều nhân loại yêu mến.

Đương nhiên, không phải là yêu mến sủng vật.

Cuồng hoan như vậy đã làm cho nhiều đứa trẻ không biết mình cha đẻ là ai, nhưng nhà nhà đều như thế nên mọi người cũng không còn để ý, đứa con sinh ra trong nhà nào thì là con của nhà đó.

Thế giới này ngay cả không khí cũng tràn ngập du͙© vọиɠ, mỗi một phút mỗi một giây đều có vô số sự tình hương diễm phát sinh, giới hạn giữa người và động vật trước nay mơ hồ biến mất, đạo đức đã muốn biến mất hoàn toàn.

Còn có cái gì là không thể?

Khinh Lam kiễng chân đi xuyên qua đám người, mắt thấy gần đến cửa chính, đột nhiên bị một người kéo qua đè lên tường, "Học tỷ, hai ngày trước lúc liếʍ vυ" tỷ em vẫn nghĩ đến tỷ, mỗi ngày nghĩ đến ngủ không yên, đối với nữ sinh khác cũng không có hứng thú! Học tỷ, em , em muốn chơi huyệt mềm của tỷ!"

Ở trước mắt nàng là nam sinh năm nhất, dáng dấp nhã nhặn thanh tú, đáng tiếc nàng cũng không có nhớ kỹ hắn. Khinh Lam cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ cứng rắn đè lên bụng nàng đã cảm thấy tiểu huyệt ngứa hơn.

Nàng lần đầu nhìn thấy cây côn ŧᏂịŧ lớn như vậy, chiều dài cùng cánh tay không sai biệt lắm. Nếu như bị cây côn ŧᏂịŧ này ȶᏂασ vào, nàng có thể sẽ chết a?

"Thật xin lỗi, tôi muốn đi ngân hàng, không tiện làm cùng em." Khinh Lam nói chuyện thực sự ôn nhu, thế giới này là không có tội danh cưỡиɠ ɠiαи, nếu như chọc tới vị tiểu học đệ này, bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp, vậy thì phiền toái.

Không nghĩ tới tên nam sinh vậy mà dễ nói chuyện, hắn đỏ mặt lắc đầu, lắp bắp xin lỗi Khinh Lam, lại hỏi nàng khi nào có thời gian. Khinh Lam bị dáng vẻ thuần khiết của hắn chọc cười, làm tiểu huyệt của nàng lại tăng thêm ngứa ngáy, liền hỏi một câu: "Mặc dù không thể để cho cậu thao, nhưng tôi vừa tắm rửa xong, cậu muốn liếʍ tiểu huyệt của tôi không?"

Nam sinh hai mắt tỏa sáng, giống như gà con được thóc không ngừng gật đầu, "Muốn! Muốn! Em đã sớm muốn liếʍ tiểu huyệt non mềm của tỷ, dịch nhờn của tỷ nhất định rất ngon!"

Khinh Lam cười mắng một câu đồ ngốc rồi đem váy ngắn kéo lên, nam sinh thở hổn hển ngồi xổm xuống, nhắm ngay tiểu huyệt không lông triền miên hôn, "A, âʍ đa͙σ học tỷ thật mềm, thật non, nhẹ nhàng chạm nước liền chảy ra! Thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, a, uống ngon thật! Học tỷ, em nhìn thấy tiểu hạch nhỏ rồi, để cho em chạm một tí!"