Chương 18: Ban rượu độc

Đêm mưa tầm tã nọ, Triệu thái y dẫn người mang theo một chén rượu đi đến phòng Vũ Hoài Thanh, ông khép chặt cửa lại, sai thị vệ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài.

Ông nhìn Vũ Hoài Thanh bằng đôi mắt tiếc thương, đứa nhỏ này còn quá trẻ đã phải trải qua bao nhiêu là chuyện. Vốn Triệu thái y có giao tình với Vũ Chính Quốc, hai người là bạn tâm giao thường hay hàn huyên trà chiều. Kể từ khi Vũ gia bị khép tội, ông không còn gặp lại bạn hiền xưa, nay lại nghe tin động trời của con trai thứ Vũ Hoài Thanh, đồng thời theo lời dặn của hoàng thượng đưa chén rượu tẩm thuốc mê này đến cho y.

Ông sai người nâng thanh niên tiều tụy dậy, ngồi ngay ngắn vào bàn, tay chấm nước trà viết lên trên mặt bàn gỗ.

“Hoàng thượng không muốn gϊếŧ người, uống chén rượu này xem như ngươi đã chết, mang theo gia đình đi càng xa càng tốt. Đợi mọi việc xong xuôi ngài sẽ đón ngươi về.”

Mí mắt Vũ Hoài Thanh giật giật, đôi môi mấp máy không bật ra nổi thanh âm nào. Y kinh ngạc nâng mắt lên nhìn Triệu thái y, không thể tin nổi mà siết chặt hai tay. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, y cụp mắt xuống ra chiều như đã hiểu.

Kế đó Triệu thái y phất tay cho người mang rượu lại, đoạn lạnh lùng cất cao giọng nói như cố ý để âm mình vang vọng đi xa quanh tòa biệt viện trống rỗng này.

“Tội nhân Vũ Hoài Thanh khi quân phạm thượng, coi thường hoàng ân, dụ dỗ quan lại, không có ý hối cải, thánh thượng nhân từ ban cho rượu độc, mời lãnh chỉ.”

Vũ Hoài Thanh nhắc đôi tay không còn mấy sức lực của mình lên nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.



Sau khi xác nhận Vũ Hoài Thanh đã hôn mê, Triệu thái y sai thị vệ khiêng xác y đến ra cho người hộ tống về phủ. Trong lúc đó, ông luôn chú ý cặp mắt đang dõi theo sau cánh cửa sổ rồi khẽ nhếch mép cười khinh. Thừa tướng hẳn đang cao hứng lắm đây.

Chuyện sau đó y cũng chẳng nhớ nữa. Cứ mơ mơ màng màng rồi trở thành cô hồn dã quỷ đứng nơi đây, ngày ngày dõi mắt mong chờ quỷ sai đến gông cổ y đi. Tâm nguyện thì còn nhiều lắm, có điều tất cả đã là chuyện âm dương cách biệt.

Nếu có thể, y chỉ mong một điều cuối cùng, đó là thấy được Dương Chi của y được hạnh phúc, y chưa thấy hoàng hậu bao giờ, có lẽ là nàng ít khi bước ra khỏi tẩm cung. Nhưng y hy vọng nàng có thể hạ sinh cho người ấy một hoàng tử kháu khỉnh, văn võ song toàn hệt như cha nó vậy. Như thế cái chết của Vũ Hoài Thanh mới có ý nghĩa…

_

Mọi chuyện chảy xuôi theo chính con đường của nó, nhẩm tính lại, y đã trở thành cô hồn dã quỷ được ba mươi ngày rồi. Nói ra thì bây giờ y cứ như phế vật chỉ biết ăn không ngồi rồi, à quỷ hồn thì đâu ăn gì được.Vũ Hoài Thanh phát hiện ra một chuyện khiến y phải bật cười. Đó là hoàng hậu Lam Trúc Ly.

Vũ Hoài Thanh lần đầu thấy hoàng hậu vào một ngày trăng khuyết sau khi y chết ba tuần, nàng mang theo cung nữ bước ra từ thư phòng của hoàng thượng, cung nữ bên cạnh tay bưng chén canh, có vẻ như hoàng hậu muốn bồi bổ cho phu quân.

Khoảnh khắc đó tay chân y như bị đóng băng tại chỗ, nỗi hổ thẹn cùng sợ hãi trào dâng khiến y muốn quay đầu bỏ chạy.

Nữ nô tỳ mà y tin tưởng trút hết mọi tâm sự nhơ nhớp của bản thân là hoàng hậu, còn hơn thế nữa, người mà đã hứa với y sẽ đem chiếc khăn tay kia truyền cho cha mẹ… Đang đầu ấp tay gối bên cạnh người y không muốn hắn biết bí mật khủng khϊếp này nhất.

Liệu nàng có nói ra không? Liệu nàng có để ý chuyện hoàng thượng có tình cảm với y không?

Vũ Hoài Thanh hoảng cả hồn, tuy là u linh nhưng y lại cảm giác như có từng đợt ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, con ngươi chăm chú nhìn theo bóng dáng kiều diễm dần khuất xa sau mái đình. Y vò đầu bất lực, không biết nên làm gì mới được. Nếu lỡ..lỡ như nàng nói lời nào khiến Dương Chi sinh nghi, dám chắc hắn sẽ lật tung cả cái kinh thành này lên tìm cho rõ ngọn nguồn.

Thế thì tất cả mọi cố gắng của y đều đổ sông đổ biển, mà hắn cũng không được sống yên ổn.

Nhưng y thì có thể làm gì được? Cả chạm vào người sống cũng không xong, không có cách nào giao tiếp với bất kỳ ai, thậm chí là bất cứ quỷ hồn nào. Mỗi ngày chỉ an nhàn nằm đấy mặc thời gian trôi, chờ ông trời nhớ ra đã bỏ quên một con quỷ dưới trần gian để y được vĩnh viễn biến mất. Mắt không thấy tâm sẽ không đau.

_

Gần đây Lâm Dương Chi thường xuyên mất ngủ, hắn không tài nào đi sâu vào giấc nổi, chính sự bộn bề khiến hai hốc mắt của hắn trũng sâu. Con ngươi càng thêm u tối. Hắn đã cố phớt lờ y, cố ngăn bản thân không sai người theo dõi y. Nhưng bờ tuyến tạm bợ hắn vun đắp bao lâu nay dần sụp đổ khi gặp lại y trong cơn mơ chập chờn.

À không, đó không phải là Vũ Hoài Thanh.

Người nọ chỉ mang gương mặt của Vũ Hoài Thanh mà thôi. Vũ Hoài Thanh của hắn không bao giờ giận dữ đến đỏ mắt như vậy, Vũ Hoài Thanh của hắn không thể nào thốt ra những lời cứa sâu vào tim gan hắn như vậy. Y cũng là người sợ đau nhất, không bao giờ có chuyện tay không nắm lấy đoản kiếm, mặc cho máu chảy thành dòng chỉ để chống đối lại hắn. Tất cả đều không phải.

Bóng dáng đan xen xếp chồng lên nhau, một Vũ Hoài Thanh cười nói vui vẻ bị một Vũ Hoài Thanh thất thần nhìn hắn xô ngã. Nụ hôn từng dành cho hắn giờ đây đang quấn quýt bên bờ môi khác, người đàn ông kia đưa tay siết chặt bờ eo y, từng tiếng cười vang lên như tiếng kim loại ma sát trên nền đất, chát chúa đến vô cùng.