Chương 4
Bởi vì, sự kiêu ngạo của anh chỉ duy trì được một ngày ngắn ngủi.
Ngày hôm sau, anh chủ động gọi điện lại cho cậu ấy.
Cậu ấy mặc một chiếc áo trễ ngực, mang theo sách giáo khoa Toán đi đến chỗ hẹn với anh, trước khi đi còn dương dương tự đắc nói với em:
“Để xem mình trị tội anh ta hôm qua lạnh nhạt mình như thế nào! Cậu chờ mình nhé! Mình sẽ về sớm, mình hỏi xong bài sẽ bỏ anh ta lại về luôn, anh ta chắc chắn không thể ngờ được.”
Kết quả, ngày đó mãi đến khuya cậu ấy mới về nhà.
Khi cậu ấy về, mặt mày tươi rói, kể chi tiết những gì xảy ra trong ngày đầu hẹn hò với anh cho em nghe.
Cậu ấy nghĩ cậu ấy đã khiến anh mê mệt cậu ấy rồi.
Em từng nói là em chán ghét tất cả những gã thích cậu ấy rồi đấy.
Nên thời khắc ấy, em đã khinh bỉ anh.
Em cho rằng anh cũng chẳng khác gì mấy gã đó, chẳng qua là mới mẻ hơn mà thôi.
Sau đó, bọn anh bắt đầu hẹn hò, anh rất nhanh trở thành bạn trai chính thức của cậu ấy.
Với cậu ấy, anh giống như một món đồ chơi mới mà cậu ấy không thể chờ được phải khoe ngay với em.
Thế nên một ngày nọ, cậu ấy sắp xếp cho em gặp anh.
“Để mình dẫn cậu đến xem nhà của Tín Sinh, anh ấy tự thiết kế đấy. Sau đó, bọn mình sẽ chờ anh ấy về ăn cơm chung nha.”
Em cứ như vậy bị cậu ấy kéo đi, thậm chí quần áo trên người em khi ấy cũng chẳng tươm tất gì, khó trách ngày đó anh chẳng thèm để mắt đến em.
Nói đến đây, chắc anh đã nhớ ra cô gái tên Hạ Hạ, và cô bé Lọ Lem đi theo sau cậu ấy là em rồi chứ?
Anh thậm chí còn chưa bao giờ biết tên em…