Chương 2: Gặp mặt

Khi về nhà cô liền đi thẳng đến phòng tắm, sau đó đem quần áo cởi sạch rồi mở vòi hoa sen tắm ra.

Tô Nhiễm bắt đầu cọ rửa thân thể, cô muốn xoá sạch dấu vết mà người đàn ông kia lưu lại trên người mình hôm nay.

Ở phòng tắm nửa giờ đồng hồ, ngay khi cô chuẩn bị đi ra lại phát hiện quên mang quần áo. Bởi vì ban ngày ba mẹ đều đi làm nên trong nhà cô chỉ có một người là mình, cho nên Tô Nhiễm tính toán sẽ để cơ thể trần trụi chạy nhanh về phòng ngủ mình mặc quần áo.

Cô vừa mới đi vào phòng ngủ liền nghe thấy tiếng đập cửa, lúc đầu cô chỉ nghĩ mẹ mình trở về lấy đồ bởi vì ngày thường mẹ cũng thỉnh thoảng trở về lấy một ít văn kiện.

Tô Nhiễm không nghĩ nhiều, lớn tiếng hô một tiếng: “Chờ một chút.”

Sau đó cô liền nhanh chóng mặc váy ngủ vào, nội y cũng chưa kịp mặc liền đi mở cửa, vừa mở cửa vừa nói nói: “Mẹ, mẹ lại quên mang cái gì thế?”

Nhưng ngay khi ngẩng đầu liền phát hiện là Hạ Cẩn Ngôn, kinh hỉ nói: “Đã lâu không gặp nha, cậu đến sao không báo tôi một tiếng.”

Hạ Cẩn Ngôn nhìn Tô Nhiễm mỉm cười, cũng lộ ra một tia cười nhạt: “Đã lâu không gặp, *Nhiễm Nhiễm.”

*Lời tác giả muốn nói: Nguyên bản convert Hạ Cẩn Ngôn nói: “Đã lâu không thấy, Từ Từ.” Nhưng tôi lại đổi thành Nhiễm Nhiễm có lẽ sẽ trong phù hợp với bộ truyện hơn, nếu có chỗ nào sai sót thì nói cho tôi biết để tôi sửa nhé.

Ngay sau đó liền thấy Tô Nhiễm đang trong trạng thái tóc ướt. Hắn nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó liền nghe thấy Tô Nhiễm hối hắn vào nhà.

Hạ Cẩn Ngôn đi vào, hắn hỏi Tô Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cậu đây là mới vừa đi tắm rửa xong hả?”

Tô Nhiễm nghĩ đến sự việc trên tàu điện ngầm, không cao hứng nhíu mày: “Ừm, thân thể vừa từ bên ngoài trở về có chút nóng nên đi tắm một chút.”

“Tóc ướt không tốt, mau đi sấy khô.”

“Không muốn động đâu, cũng không có việc gì lớn nha. Hiện tại là mùa hè lát nữa liền khô rồi.”

Nghe vậy, Hạ Cẩn Ngôn bất đắc dĩ than một tiếng. Hắn đi vào phòng tắm lấy máy sấy, bắt Tô Nhiễm ngồi bên cạnh nơi cắm điện sau đó bắt đầu làm khô tóc cho cô.

Tô Nhiễm cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của Hạ Cẩn Ngôn, cô thoải mái nhắm mắt lại.

Hạ Cẩn Ngôn lúc mới bắt đầu còn nghiêm túc sấy tóc cho Tô Nhiễm, nhưng hắn đột nhiên lại chú ý một mảng đỏ ửng dưới áo ngủ của cô.

Động tác trong tay cứng lại, hắn vẫn làm bộ dường như không có việc gì mà tiếp tục động tác. Tầm mắt vẫn không tự chủ được hình ảnh xuân sắc dưới kia.

Tô Nhiễm phát dục thực hảo, nơi nên gầy sẽ gầy, chỗ nên béo cũng sẽ không gầy chút nào.

Độ to đủ của cặρ √υ" cùng với hai đầṳ ѵú đỏ ửng kia như câu dẫn hắn khiến Hạ Cẩn Ngôn hận không thể đi lên hung hăng chà đạp một phen, đặc biệt là vừa mới trải qua sức xoa xoa trên tàu điện ngầm.

Một đầṳ ѵú của Tô Nhiễm vẫn sưng lớn, quầng vυ" nhìn thấy có thể so với trước đó lớn hơn một vòng, nhìn một cái khác bên cạnh nữa lại phá lệ đáng thương, giống như muốn câu lấy hắn đến âu yếm chúng.

Hạ Cẩn Ngôn hôm nay ở trên tàu điện ngầm cảm nhận được bộ ngực Tô Nhiễm mềm mại tinh tế như thế nào, hiện tại lại nhìn đến loại cảnh tượng này. Hắn suýt nữa khó nhịn không được rất muốn hôn lên hai tiểu núʍ ѵú đang cô đơn kia, chứa ở trong miệng chậm rãi nhấm nháp.

Một cặρ √υ" lớn an tĩnh ở đó giống như đang chờ đợi chủ nhân nó đi an ủi nó.

Hạ Cẩn Ngôn áp xuống xao động trong lòng, tắt máy sấy: “Đã xong.”

“A, cảm ơn nha.” Tô Nhiễm nói xong, bây giờ mới phát hiện bản thân còn chưa mặc nội y, mặt cô đỏ lên: “Chờ tôi đổi quần áo một chút.” Nói xong liền nhanh chân trở lại phòng ngủ.

Cô đem váy ngủ trên người cởi ra, cúi đầu thấy hai núʍ ѵú khác nhau, cô hung hăng cắn môi, ở trong lòng lại mắng tên biếи ŧɦái kia một trận.

Tô Nhiễm thay đổi một bộ quần áo thoải mái hơn đi ra. Cô thấy Hạ Cẩn Ngôn đang ngồi trên sô pha nhà mình chơi di động liền đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống: “Ba tôi mấy ngày nay đi công tác, mẹ tôi đi làm buổi tối mới trở về, cậu ăn cơm chưa?”

Hiện tại là giữa trưa 11 giờ, đúng là thời điểm cơm trưa.

“Chưa, tôi xuống tàu cao tốc liền đi thẳng đến nhà cậu.”

“Tôi cũng chưa ăn, cậu muốn ăn cái gì, tôi làm cho.”

“Đặt cơm hộp đi, không cần phiền phức như vậy.”

“Cũng được, tôi cũng lười động đến. Buổi tối nhờ mẹ tôi làm cho chúng ta ăn một bữa tiệc lớn.”

“Ừm.”