Quyển 1 - Chương 3
Tiểu Man ( tam )
Vài ngày sau đó mọi thứ đều yên bình. Nào là đại phái giang hồ, nào là hắc y nhân trong màn mưa, đều bị Tiểu Man quẳng ra khỏi đầu.
Hôm nay phụ thân nàng từ ngoài trở về, nhị nương và Đại Mễ vây quanh hắn, luôn miệng hỏi han. Tiểu Man ngồi trước gương đồng trong phòng, nhìn thiếu nữ trong gương, đột nhiên khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn – không được, còn không đủ nhiệt tình, làm lại. Nàng lấy tay kéo khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn – tốt lắm, cứ như thế này!
Nàng đeo nụ cười ngọt ngào khờ dại này chậm rãi xuống lầu, nói với trung niên nam tử đang cười ha hả kia: “Phụ thân! Cuối cùng ngài cũng về, chúng ta nhớ ngài quá chừng! Bôn ba trên đường nhất định là rất mệt mỏi!”
Phụ thân vỗ bả vai nàng, cười nói: “Nữ nhi này của ta, chẳng trách ai cũng khen nàng, trong phạm vi trăm dặm làm gì có cô nương nào hiểu chuyện bằng nàng.” Nhị nương liên tục đáp phải, Đại Mễ cũng kiêu hãnh gật đầu. Hắn chỉ lên bàn, nói: “Lại đây, Tiểu Man ngoan, phụ thân mang về cho con vải dệt mới nhất của Giang Nam, con xem xem có thích không!”
Nàng đi tới sờ sờ, quả nhiên là tơ lụa tốt nhất, đưa tay sờ lên thấy nhẵn nhụi vô cùng, hoàn toàn khác với vải thô vải bố. Phần lớn số vải đều có màu sắc tươi sáng, thích hợp cho nữ tử trẻ tuổi. Tiểu Man quay đầu nhìn ánh mắt yêu thích của nhị nương, vui vẻ mà nói: “Phụ thân, ta thấy màu xanh biếc này là hợp với da của nương nhất. Cả màu hồng này nữa, da nàng trắng, mặc sẽ rất đẹp.”
Nói xong liền đem vải ướm lên người nhị nương, “Nương ngày nào cũng bận bịu, đã nhiều năm rồi chưa có đồ mới. Nàng mà mặc đồ này, hai chúng ta đi ra ngoài, người ta còn bảo con và nàng là tỷ muội ý chứ.”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người nở nụ cười, nhị nương khẽ sờ tóc nàng, cười mắng: “Nha đầu kia! Màu sắc thế kia, nương sao có thể mặc ra ngoài!” “Aizz, sao lại không thể mặc?” Tiểu Man ôm lấy cánh tay nàng, cười ngọt ngào, “Nương là do không để ý trang phục, chứ để ý một chút đảm bảo rất đẹp!”
Lời này lại khiến những nếp nhăn nơi khóe mắt nhị nương như nở hoa. Kỳ thật nàng đã già rồi, mới sáu năm mà thôi đã khiến cho người phụ nữ thanh tú ôn nhu trước kia thành một phụ nữ to khỏe, màu sắc thích hợp cho nàng chỉ có những thứ màu nhạt trang nhã.
Nhưng, vì sao phải nói thật? Nói lời lấy lòng dễ như vậy, thay vì hao phí tâm lực nói lời nói thật, vì sao không nói lời ngọt ngào? Mọi người đều thích những lời dễ nghe, hơn nữa thường chủ quan nhận định những lời dễ nghe đó là thật.
Nàng cũng thích nói những lời đó. Đây quả thực giống như là tài năng ông trời ban cho nàng, nàng biết làm thế nào để lấy lòng người khác giống như biết uống nước bằng cách nào vậy, thậm chí còn không cần phí sức suy nghĩ.
Có đôi khi, đang miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, nàng lại nhớ tới mẫu thân ruột, sau đó sẽ cảm thấy đáng tiếc – nếu nàng biết đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy thì sẽ không chết thê lương như vậy.
Tối đó trời lại mưa, từng hạt mưa lớn đập vào cửa sổ nghe ràn rạt.
Tiểu Man lại nằm mơ, sáu năm trước chỉ có hai mẫu tử bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, phụ thân không cần mẫu thân, nói nàng ta đầu óc có vấn đề, vì thế vừa ra khỏi cửa là bỏ đi hơn ba năm.
Không thể phủ nhận, đầu óc mẫu thân nàng quả thật có chút vấn đề, giống như làm gì đều đầy phẫn uất trong lòng, thường thường không phải mắng thì là đánh, làm loạn xong lại khóc như tiểu hài tử.
Ngày đó thật sự là nghèo mà. Nhà chỉ có bốn bức tường, trời vừa sập tối là trở nên âm lãnh, mẫu thân nàng như thường lệ nằm trên giường khóc mắng, nàng thì ngồi bên dưới nghe tới ngẩn người, nghe mẫu thân nói to khóc nhỏ, sau đó đưa đôi tay cứng ngắc giữ lấy nàng.
“Tiểu Man, ngươi phải nhớ, cha ngươi là tên súc sinh!”
Nàng yên lặng gật đầu – những lúc như thế này, gật đầu chính là cách an ủi tốt nhất. Kỳ thật mãi đến khi nàng mười bốn mười lăm tuổi mới biết mẫu thân nàng trước kia là tiểu thư nhà giàu, trong một lần đi dâng hương bị đạo tặc bắt đi, vốn chỉ định cướp bóc tài sản, kết quả do người nhà mẫu thân không thèm để ý, mẫu thân bị vứt lại ở trấn Ngô Đồng, được phụ thân nàng cứu.
Trong kịch không phải đều có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vì sao tới phiên nhà nàng anh hùng thành cẩu hùng, mỹ nhân là người điên? Tóm lại nàng gả lại đây là tâm không cam tình không nguyện, tính khí thiên kim thiểu thư không thể sửa đổi.
Dù có là mỹ nữ mà đầu óc có vấn đề thì qua thời gian dài cũng sẽ khiến nam nhân phiền chán. Cho nên hắn ra ngoài tìm nhị nương, tôn nghiêm của thiên kim tiểu thư bị sự có mặt của nhị nương đâm vỡ nát, nàng càng thêm có vấn đề.
Bị cảnh trong mơ làm hoảng sợ, nàng chỉ cảm thấy mình đang ngồi chồm hỗm dưới giường, lạnh lùng nhìn nữ nhân đang kéo dài chút hơi tàn ở trên giường. Mẫu thân nàng trước kia từng được coi là đại mỹ nhân, đáng tiếc hiện tại chẳng khác bộ xương khô bao nhiêu. Cổ tay Tiểu Man bị năm ngón tay kia xiết chặt, đau nhức, nhưng nàng không kêu.
Nữ nhân trên giường rêи ɾỉ nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên, một quyền lại một quyền nện vào ngực nàng, lớn tiếng chửi bậy. Tiểu Man bị đánh tới run lên, đau nhức vô cùng, sợ hãi xoay người muốn chạy trốn, nhưng cổ tay bị nàng bắt được, không thể giãy dụa mảy may. Kinh hoàng nhìn những ngón tay kia, hai hàm răng va vào nhau lộp cộp, nàng đầy người mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, hóa ra cũng chỉ là một giấc mộng.
Tiểu Man lại thấy ngực thật sự run lên, hơi ẩn ẩn đau, giống như bị người dùng lực đấm nhiều lần. Nàng cho rằng là oan hồn của mẫu thân tới đây tìm nàng khóc lóc kể lể, sợ tới mức chạy vội đi thắp nến, tới ngồi trước gương đồng cởi bỏ vạt áo.
Trên làn da trước ngực hiện ra một mảng xanh tím quỷ dị, to khoảng nắm tay, hình dạng giống như ngọn lửa, bất luận nàng xoa bóp thế nào, màu sắc kia cũng không nhạt bớt. Nàng thử dí tay vào, không đau không ngứa, cũng không giống vết bầm tím. Cảm giác lạ ở ngực rất nhanh biến mất, nhưng dấu vết hình ngọn lửa này lại vẫn hiển hiện rõ ràng.
Đúng là oan hồn tìm đến nàng! Tiểu Man sợ tới mức mặt trắng bệch, ngã lên giường, nhanh chóng kéo chăn che kín người. Mưa gió bên ngoài vẫn điên cuồng gào thét, cuồng phong đập vào cửa ầm ầm, giống như có người đứng bên ngoài đập cửa! Thanh âm kia tiếp tục vang lên, sau đó bên ngoài truyền đến thanh âm nam nhân: “Lão bản! Mở cửa!”
Có khách? Lúc đó đúng là đã kéo hồn nàng trở về. Nàng bình tĩnh quay đầu nhìn đồng hồ nước, còn chưa tới canh bốn, vẫn chưa tới giờ mở cửa. Nàng lặng lẽ mở cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thấy có rất nhiều lạc đà đứng trước cửa tiệm cơm, đúng là những nhân sĩ đại phái giang hồ hôm đó nhìn thấy ở góc đường.
Phụ thân và nhị nương khoác áo ra ngoài, cười nói: “Khách quan, tiểu điếm còn chưa mở cửa. Các vị đợi trời sáng rồi tới!”
“Bớt sàm ngôn đi! Mau mau đem rượu nóng và thức ăn ra!” Một bạch y nhân tiến lên, rút ra nửa thanh đao giơ tới trước làm phụ thân và nhị nương trắng bệch mặt mũi.
Một bạch y nhân khác phía sau tiến tới giữ chặt tay đồng bạn, một bên cười nói: “Xin lỗi, hắn còn nhỏ tuổi nên không hiểu quy củ, lão bản đừng trách móc. Ngươi xem, trời mưa lớn như vậy, chúng ta cũng không có chỗ nào để trú, coi như làm một việc tốt, để chúng ta tránh mưa một chút, lão bản thấy có được không?”
Phụ thân nàng và nhị nương làm sao có thể nói ra chữ “không”, run rẩy đón khách vào. Tiệm cơm vốn nhỏ, bọn họ một lúc đi vào hơn hai mươi người, làm không gian càng thêm chật hẹp. Phụ thân nàng vội vàng cười, nhị nương nhanh chóng mang trà nóng ra, quái lạ là những kẻ kia cư nhiên không nói một lời, chỉ yên lặng mà ngồi.
Phụ thân nàng đành phải lấy can đảm tới hỏi: “Khách quan muốn uống chút gì không?”
Một bạch y nhân nói: “Ở đây có vịt anh đào không?”
Hai người há to miệng, nhị nương phản ứng mau hơn, vội vàng tươi cười, “Thật tiếc, khách quan, chỗ chúng tôi… không có.”
Người kia hừ một tiếng khinh thường. Bạch y nhân vừa rồi đã giải vây ở cửa liền hòa nhã nói: “Ở một nơi nhỏ thế này làm sao có thể yêu cầu nhiều như vậy! Lão bản, cho chúng ta mỗi người một bát mì Dương Xuân, thêm một chút thịt bò nữa thì tốt!”
Hai người vội vàng chạy vào phòng bếp, nhị nương thấy Tiểu Man đang đi xuống thì vội vã ra hiệu với nàng: “Đừng tới đây! Mau lên lầu!” Tiểu Man lắc đầu, thấp giọng nói: “Để con giúp. Lần trước ở võ quán Tiền sư phụ đã nói những người này đều thuộc đại phái giang hồ, không được đắc tội.”
Mặt phụ thân nàng tái xanh, nhóm mãi mà củi không bén lửa, gấp đến mức tay run lên. Tiểu Man châm lửa hộ rồi quay đầu xách một ấm nước sôi lên, nói: “Con đi châm trà cho họ!”
Giang hồ cũng được, Giang Hải cũng được, dù sao cũng đều là người, đã là người thì có thể đối phó dễ dàng.
Nàng tươi cười như hoa bước tới châm trà cho bọn hắn, lại lấy bốn chậu than ra, khơi cho hồng đượm, nói: “Quần áo của khách quan đều ướt cả, trời lại lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn. Nếu than còn chưa đủ thì để ta đi lấy thêm.”
Bạch y nhân kia cười nói: “Làm phiền cô nương! Trong tiệm có rượu không? Trà này tuy rằng nóng nhưng cũng không thể sảng khoái bằng rượu được!”
“Có rượu có rượu! Có rượu Phần, rượu trắng, còn có rượu thuốc tự ngâm, không biết khách quan muốn loại nào?”
Bạch y nhân kia còn đang nghĩ, chưa kịp trả lời thì người bên cạnh đã thấp giọng nói: “Ngay cả Trúc Diệp Thanh cũng không có, quá lạc hậu!” Bạch y nhân liếc người kia một cái, người kia lập tức câm miệng không nói nữa. Bạch y nhân cười nói: “Đã nghe nói ở đây có rượu thuốc tự ngâm không kém các loại rượu nổi tiếng khác, chúng ta nhiều người, cô nương mang lên một vò đi!”
Tiểu Man đáp ứng, cười tủm tỉm xoay người đi lấy rượu nghe thấy bạch y nhân kia thấp giọng nói: “Chúng ta lần này đi ra ngoài là để tìm kiếm tiểu chủ Thương Nhai thành, ngươi đừng có để cái miệng gây họa! Muốn ăn uống thì lúc về sẽ tha hồ hưởng thụ! Lần sau mà còn như vậy ta sẽ nói lại với Kim viên ngoại!”
Thương Nhai thành? Kim viên ngoại? Cái gì vậy? Đầu có Tiểu Man mê muội, viên ngoại địa chủ, chẳng lẽ bọn họ là gia nhân của địa chủ?
Nàng lấy rượu và thịt bò cho bọn hắn, chợt nghe bạch y nhân kia “A” lên một tiếng nói: “Cô nương có chiếc dây chuyền thực lạ!”
Nàng cúi đầu nhìn, thấy cái sừng nhỏ vốn vẫn để trong áo không biết chui ra ngoài tự lúc nào, đang đung đưa trước ngực, vì thế nàng đưa tay cất nó trở lại trong áo, nói: “Là của một thương nhân rao bán, ta thấy hình dáng nó tinh xảo nên mua lại.”
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã đột nhiên bị người kia cầm lấy. Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, âm thầm giãy ra nhưng bàn tay kia lại tựa như cái kìm sắt không hề suy chuyển mảy may. Bạch y nhân nhìn cái sừng nửa ngày, nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì lung lắm, những người xung quanh cũng ngừng uống rượu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.