Chương 3

Thẩm Mộ Tình nghẹn một cái, ngước mắt lên nhìn người đàn ông rốt cuộc cũng đi tới vị trí giữa hàng ghế đầu rồi ngồi xuống. Từ góc độ hai người họ nhìn qua, có thể nhìn thấy góc nghiêng tuyệt đẹp của người nọ.

Cô ấy nhìn chằm chằm, rồi ghé vào bên tai Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Hơn một năm không gặp, chồng cậu vẫn rất đẹp trai.”

Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thu Chỉ lạnh nhạt nhìn về bên kia, cười lạnh một tiếng.

Nhưng đó là sự thật.

Chồng cô vẫn luôn rất đẹp trai, loại đẹp trai mà bất cứ lúc nào cũng đều có thể thu hút ong bướm.

Thẩm Mộ Tình nghe Nhan Thu Chỉ cười lạnh, không hiểu sao lại rùng mình.

Cô ấy liếc mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, lại nhìn Trần Lục Nam ở bên kia, hết sức cẩn thận hỏi: "Cậu không biết chồng cậu đã về nước sao?”

Nhan Thu Chỉ tặng cho cô ấy một ánh mắt tán thưởng.

Thẩm Mộ Tình không thể tin nhìn cô, rồi lại nhìn Trần Lục Nam, đè giọng nói một câu thô tục: "Mẹ kiếp! Vậy thì chồng cậu quá là tệ.”

Nhan Thu Chỉ gật đầu phụ họa: "Cậu nói đúng.”

Vừa mắng xong, Trần Lục Nam ở bên kia hắt hơi một cái.

Vị tiền bối ở bên cạnh đang trò chuyện với anh giật mình, căng thẳng nhìn anh: "Tiểu Lục, cậu bị cảm à?”

Trần Lục Nam lắc đầu: “Không phải.”

Âm thanh của anh hơi thấp, nghe như tiếng suối trong, khiến cho người nghe rất thích.

Tiền bối cười cười, dặn dò: "Vừa về nước nên có thể vẫn chưa thích ứng được với thời tiết trong nước, trời lạnh, nhớ mặc nhiều hơn một chút.”

Trần Lục Nam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.



Anh không nói nhiều lắm, vị tiền bối tán gẫu với anh cũng không để ý thái độ này của anh. Đều là người hiểu tận gốc rễ, sẽ không bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam quả thật là vừa mới tới, mới xuống máy bay không bao lâu, đã bị người biết được tin tức thông báo cần anh tới nơi này.

Người dự kiến ban đầu không phải là anh, nhưng người nọ tạm thời có việc, Trần Lục Nam nợ người ta một ân huệ, không thể không đến bổ sung vào.

Anh ngước mắt nhìn người dẫn chương trình đang trò chuyện trên sân khấu, vẻ mặt nhạt nhẽo, có chút thờ ơ.

Điện thoại di động không ngừng rung lên, Trần Lục Nam ngại ồn ào, trực tiếp tắt tiếng.

Vừa mới tắt xong, sau tai liền truyền đến tiếng trò chuyện của người lạ.

"Váy của Nhan Thu Chỉ tối nay thật đẹp.”

"Đúng vậy, cô ấy cũng lên hot search rồi á, ngay phía sau Trần Lục Nam.”

"Nói thật, nếu không phải hôm nay Trần Lục Nam xuất hiện, người nổi nhất trên hotsearch chính là Nhan Thu Chỉ.”

"Dáng người Nhan Thu Chỉ quá tuyệt vời!”

"Chứ sao nữa, hiện tại cô ấy chính là ngôi sao nữ được mọi người muốn "ngủ" nhất, chỉ kém một chút so với ngôi sao nam hàng đầu Trần Lục Nam.”

"Không phải nghe nói gần đây có ai đó đang theo đuổi

Nhan Thu Chỉ sao, cũng không biết có thể theo đuổi được hay không.”

Hai người cúi đầu tán gẫu linh tinh, cũng không để ý tới việc âm thanh truyền đến bên chỗ Trần Lục Nam.

Mãi đến khi âm thanh càng lúc càng lớn, người bên cạnh nhìn Trần Lục Nam cách đó không xa một cái, mới ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, âm thanh của hai người kia dần dần tản đi.

Trần Lục Nam cụp mắt lại, đột nhiên nghĩ đến tấm ảnh mình nhìn thấy lúc vừa mới xuống máy bay.

Mỹ nhân váy đỏ, da thịt trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, hấp dẫn trái tim người khác.



Nghĩ vậy, anh khẽ cười một tiếng.

Toàn bộ thời gian diễn ra sự kiện, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, Nhan Thu Chỉ đều hơi mất tập trung.

Vẻ mặt cô bình thản, vẫn lạnh lùng xinh đẹp như trước kia, người không quen thuộc thì cảm thấy bình thường, còn quen thuộc một chút... Nhưng cũng nghe nói Quan Hà đã lấy mất đại ngôn mà Nhan Thu Chỉ vẫn luôn cố gắng giành lấy, tất nhiên tâm trạng lúc này của cô không tốt.

Sự kiện bước vào giai đoạn cuối, mọi người gần như cũng đã có thể rời đi.

Thẩm Mộ Tình nhìn chằm chằm vào cái người ngồi cả đêm không thay đổi tư thế, kêu lên: "Đi toilet không?”

"Không đi.”

Có lẽ Thẩm Mộ Tình cũng hiểu tâm trạng của cô, thấp giọng hỏi: "Vậy thì về?”

"Ừm.”

Nhan Thu Chỉ đứng dậy, còn chưa kịp đi, cô đã nhìn thấy người ngồi ở một bên khác đang đi về phía mà mọi người chú ý.

Nhan Thu Chỉ thậm chí còn tinh mắt phát hiện, Quan Hà cố ý kéo quần áo xuống, khiến cho khe ngực trập trùng lộ ra một nửa của cô ta càng lộ ra thêm.

Ngay lập tức, cô thay đổi ý định của mình.

"Khoan hẵng về.”

“Hả?”

Thẩm Mộ Tình nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhìn thấy động tác của Quan Hà thì không nhịn được cười.

"Cô ta không biết Trần Lục Nam luôn giữ mình trong sạch hả?”

Nhan Thu Chỉ nhếch khóe môi, hoàn toàn là biểu cảm đang xem kịch: "Ai biết được, có thể là cảm thấy hơn một năm không gặp, Trần Lục Nam đã trở thành người đói bụng ăn quàng, không phân chay mặn rồi.”