Chương 2

Trầm Tử Thiêng là một con cáo tu luyện hơn ba trăm năm, công lực chưa tăng được bao nhiêu, cậy có đỉnh Phương Vân linh khí dồi dào, bởi vậy lười biếng chẳng luyện gì ngoài ngồi thiền. Nhưng cũng không phải vô dụng, giác quan nàng cực kỳ nhạy bén, hơi thở của Vũ Nương ở sau tảng đá kia đã đánh động nàng, Trầm Tử Thiêng chưa vội ra tay, nàng muốn xem kẻ lạ mặt này định trốn đến bao giờ.

Thế nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe một tiếng la thất thanh, thỏ con và Kha Hoàng vội bật dậy, con thỏ nắm cành cây khô, lăm lăm nhìn xung quanh, Kha Hoàng nhăn răng gầm gừ, mặt hướng về tảng đá lớn nằm ven đường, cách nó mười mấy thước.

Trầm Tử Thiêng cướp nhành cây trên tay Tiêu Thố, tung người bay lên, Vũ Nương không kịp trốn, cơ thể vừa định vận chân khí, chân nguyên trong nội phủ bị đả động, phun ra một búng máu.

Trầm Tử Thiêng vừa bước tới, bỗng cảm thấy cành cây khô trên tay trở nên thừa thãi: “...”

Vũ Nương ho khù khụ, Trầm Tử Thiêng đứng chắp tay, cành cây khô bị giấu sau lưng, ngập ngừng hỏi: “Ngươi... bị thương?”

Vũ khí của Trầm Tử Thiêng khuất tầm mắt Vũ Nương, nàng ta gồng mình cảnh giác, lau đi vết máu trên khóe miệng, không biết Trầm Tử Thiêng cao thâm ra sao, bèn trả lời: “Tôi... khụ, khụ... bị lạc đường.”

Tiêu Thố chạy tới, thấy một con sóc màu nâu sẫm cong đuôi thò đầu ra, con sóc chỉ vào Vũ Nương: “Kẻ này là ai vậy, làm ta giật hết cả mình...”

Thì ra tiếng hét ban nãy là của con sóc này. Ban nãy Vũ Nương không để ý, một con sóc ở trên cành cây đứng ngủ gật, giật mình lăn xuống, cũng may cành cây không cao. Nó được Vũ Nương đưa tay hứng lấy, giật mình tỉnh dậy thấy không phải Trầm Tử Thiêng, quên cả ân nghĩa, hét toáng lên.

“Chủ nhân, giang hồ không thiếu gì kẻ bị lạc đường, tự dưng khi không lại chạy lên đây làm gì, hơn nữa cô ta còn đi xuyên qua kết giới mà chúng ta không hay biết, đây chắc chắn là một kẻ không nên giữ lại.” Kha Hoàng vội chạy tới can ngăn, sợ Trầm Tử Thiêng mang người về.

Đúng là nó đã đoán trúng ý của nàng, Trầm Tử Thiêng quan sát rồi nói: “Cũng đúng, này, ngươi từ đâu tới?”

Vũ Nương thấy Trầm Tử Thiêng càng không tỏ vẻ cảnh giác thì nàng ta càng đề phòng, đoán Trầm Tử Thiêng là chủ nhân hiện tại ở đây, hẳn là có mối quan hệ với cố nhân của Ngọc Hoàng, đành phải ăn ngay nói thật, nàng không nói chuyện mà chỉ ngón trỏ lên trời.

Tiêu Thố ngẩng đầu, chỉ thấy cây cối cao chót vót, lá cây rợp trời, nó cảm thấy kỳ quái: “Ngươi ở đây lâu vậy rồi sao ta không biết? Ngươi là giống chim gì thế?”

Kha Hoàng gõ đầu nó một cái: “Ngươi thì biết cái gì!”

Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu, xoa cằm. Kha Hoàng thở dài, cô gái họ Trầm này còn tin lời con thỏ là thật kìa.

Vũ Nương thều thào: “Ta là Long Thần, từ... trên Trời xuống.”

Cả ba kẻ kia cùng nhìn nhau, không khí thoáng chốc ngưng lại. Con quạ bay ngang qua nghe vậy cũng dừng bước, nghiêng đầu nhìn Vũ Nương.

“Ha ha ha!” Tiêu Thố ngã lăn quay, cười chảy nước miếng, “Ta còn tưởng cô ta không bình thường, hóa ra là không bình thường thật! Cái gì? Từ trên Trời rơi xuống?”

Kha Hoàng ngẩn người, quên luôn phải xử lý Tiêu Thố thế nào, Trầm Tử Thiêng chau mày, đánh con thỏ kia một phát, lập tức trên trán nó sưng một cục.

Vũ Nương chỉ dửng dưng nói với Trầm Tử Thiêng: “Không giấu gì cô, ta được phụng mệnh... khụ, Ngọc Hoàng đại đế xuống đây trấn núi... thay cho một vị chân nhân.”

“Ồ?” Trầm Tử Thiêng bấy giờ mới ngồi xuống, ghé lại quan sát Vũ Nương, “Ta cũng có nghe về cõi Trời, nhưng không chứng thực được, vị chân nhân mà ngươi nói là ai vậy?”

Vũ Nương không hề do dự, nói dối không biết ngượng: “Diệp Lý.”

“Úi, thật đấy à?” Tiêu Thố nhảy lại gần, ngẩng đầu nhìn Vũ Nương.

Trầm Tử Thiêng: “Hừm... Đúng là...”

Kha Hoàng chồm lên ngắt lời: “Đừng có cái gì cũng tin.”

Ngọc Hoàng không nói ra tên tuổi của người ấy, nên bây giờ Vũ Nương chỉ có thể đoán bậy đoán bạ. Trầm Tử Thiêng lẳng con sói và thỏ con sang một bên.

“Ngọc Hoàng đại đế?” Trầm Tử Thiêng cảm thấy tò mò, “Ta cũng có thấy trong sách, ngươi nói ngươi là Long Thần, vậy thì ngươi không phải người thường rồi.”

Không ngờ Trầm Tử Thiêng lại tin là thật, vứt nhánh cây sang một bên, sáp lại bắt mạch cho nàng. Vũ Nương ít khi động chạm cơ thể, cả người căng cứng.

Kha Hoàng lúc này mới nói: “Ôi, Diệp Lý nổi danh khắp giang hồ, ai mà không biết lão là chủ nhân đỉnh Phương Vân hơn mấy trăm năm rồi, gọi một kẻ đi đường tới cũng biết thôi mà... Ê ê, ngài làm gì thế, đừng có thấy động vật rớt bên đường là mang về được không?”

“Chân nguyên cô bị xáo trộn hết rồi... Ta không tin cô lắm, nhưng mà hiện tại cô cũng đang bị thương. Cứ ở lại đây dưỡng thương đi rồi tính sau.” Trầm Tử Thiêng nói, Kha Hoàng bất lực.

Trầm Tử Thiêng phất tay, lúc này một tiếng gầm vang lên, lát sau, một con Bạch Hổ uy dũng bước ra. Kha Hoàng đuối lý, hiểu rõ tính tình Trầm Tử Thiêng, bởi vậy không nói gì thêm nữa. Tiêu Thố cũng biết thân biết phận, chỉ đứng một bên núp xem, sợ bị túm tai quăng đi.

Vũ Nương từng thấy Bạch Hổ là một trong những thần thoại Trung Hoa, không ngờ ở đất nước này cũng có, nàng nhất thời cảm thấy mình làm người cõi Trời mà hiểu biết ít ỏi, ngồi ngay đơ không biết nói gì, chỉ ngập ngừng đoán ý Trầm Tử Thiêng: “Đây là... ta không ăn thịt hổ để chữa thương được.”

Trầm Tử Thiêng: “...”

Làm Long Thần có vẻ sung sướиɠ quá.

Con quạ đứng trên cây cũng bay xuống, đậu trên đầu Bạch Hổ.

Bạch Hổ tiến lại gần, kích thước của nó to gấp ba lần hổ bình thường, ánh mắt sắc nhưng trầm như nước, khiến Vũ Nương không nhìn ra nó chỉ là một con thú. Lúc này, Bạch Hổ lên tiếng: “Cô gái này là Rồng thật đấy, có lẽ vẫn tạm tin được.”

Vũ Nương lại được phen kinh ngạc, âm thầm há hốc mồm.

Con Quạ cũng mở miệng: “Chủ nhân không phải lo, ngài đâu thiếu tai mắt, chúng tôi sẽ giúp ngài canh chừng cô ta.”

Vũ Nương: “...”

Động vật ở đây đều biết nói, có phải Ngọc Hoàng quá ưu ái rồi chăng?

Trầm Tử Thiêng gật đầu: “Được, trông cậy vào các ngươi hết.”

Đoạn, nàng đỡ Vũ Nương dậy, Vũ Nương cúi đầu, lịch sự nói: “Xin cảm tạ, làm phiền cô rồi. Ừm... ta tự đi được.”

“Thế à?” Trầm Tử Thiêng tin ngay, vội thả tay ra, chưa kịp bước đi thì Vũ Nương đã khuỵu xuống.

Vũ Nương: “...”

Cứu người có tâm một chút được không?

Vũ Nương không ngã xuống như tưởng tượng, Bạch Hổ đã nhanh chân lẹ mắt tới ngoạm ngang hông nàng, lẳng một cái, nàng nằm vắt trên lưng hổ.

Cổ họng nàng phun ra một búng máu.

Sự sóc nảy đột ngột khiến nàng thầm hoài nghi nhân sinh, mấy người ở đây tuy rằng tốt bụng có lòng muốn cứu người, nhưng có khi nàng lại nghĩ thà đừng cứu còn hơn.

“Sao đấy sao đấy?” Tiêu Thố sáp đến hỏi, “Chậc chậc, bị thương nặng hơn ta nghĩ nha.”

Bạch Hổ ngoái đầu nói: “Đừng sợ, đã tới đỉnh Phương Vân thì sẽ bình an trở ra, không chết được đâu.”

Lục phủ ngũ tạng của Vũ Nương bị co ép, Trầm Tử Thiêng chạy tới đỡ nàng, sợ nàng ho quá mạnh sẽ bị rớt xuống, dịu dàng nói: “Cô đừng lo, sắp tới sơn động của ta rồi, cố chịu một chút.”

“Được...” Vũ Nương thều thào, mặt đỏ gay.

Tiêu Thố và Kha Hoàng chạy theo một bên, tuy rằng không tin Vũ Nương nhưng cũng tỏ ra lo lắng, Tiêu Thố quên mất vừa nãy nó còn cười nhạo Vũ Nương, bây giờ lại an ủi: “Cô gái à, hãy tin chủ nhân của ta, ngài ấy sẽ cứu cô, ôi thương thế không biết, làm sao mà lại bị đánh thành nông nỗi này...”

Bước chân Bạch Hổ vững vàng, không vội vã, thế nhưng mấy kẻ này giống như chỉ quen chữa thương cho chim thú, chưa chữa cho người bao giờ. Trên suốt đường đi, mấy lần Vũ Nương bị cành cây quẹt phải, có khi suýt chấn đầu vào vách đá.

Vũ Nương thầm nghĩ: “Mong rằng khi đến nơi ta vẫn còn toàn mạng.”

Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Mong rằng lời cô ta nói là thật, nếu ở đây trấn núi thì ta thảnh thơi hơn rồi.”

Hai kẻ này cùng ôm trong đầu một nung nấu riêng. Vũ Nương cũng chẳng có ý định thật sự sẽ đi đâu, chỉ là Ngọc Hoàng đưa nàng tới đây cũng là ban ơn cho nàng, không nhận thì thật là chẳng phải phép. Còn Trầm Tử Thiêng là hồ ly tu chưa được bao lâu, vẫn ham chơi, tuy rằng chưa tin lời cô ta, nhưng nàng tin lời Bạch Hổ. Bạch Hổ là bạn lâu năm với Diệp Lý, bởi vậy nên có nhiều chuyện nàng phải nhờ đến, nó nói tin được thì chắc chắn là tin được.

Thương thế của Vũ Nương phải chữa trong vòng một tuần. Trầm Tử Thiêng thật sự đưa nàng ta lên tận đỉnh núi, nơi sâu cùng nhất. Nơi ở của bọn họ là một hang động, bên trong lại vô cùng tiện nghi, bàn ghế và giường chiếu đầy đủ. Còn có cửa phòng đàng hoàng. Đồ dùng không thiếu thứ gì, bút giấy, nghiên mực xếp ngay ngắn trên bàn, hệt như lâu ngày chưa có ai đυ.ng vào.

Nàng sai mấy con sóc nhỏ lóc cóc chạy đi dọn dẹp căn phòng sâu nhất. Còn Tiêu Thố và Kha Hoàng thi nhau hái thuốc về sắc. Khi Vũ Nương biết được thuốc này từng dính nước dãi chó đã muốn móc họng nôn ra, thế nhưng Trầm Tử Thiêng lại đứng một bên canh nàng uống nên đành ngậm đắng nuốt cay.

Cuộc sống hằng ngày ở trên núi cũng khá bình yên. Sau khi Vũ Nương khỏe lại một chút, mỗi sáng đều chống gậy đi ra khỏi phòng, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống. Bạch Hổ sáng nào cũng ở trên đỉnh sơn động phơi nắng, nằm ngửa bụng như một con mèo cỡ lớn.

Trầm Tử Thiêng rạng sáng đã nghiêm chỉnh ngồi thiền tọa trước cửa động, nàng tự tạo một kết giới, che lấp mọi âm thanh, ngăn cắt tiếng ồn ở bên ngoài, trông rất ra dáng một chân tu.

Tiêu Thố và Kha Hoàng mỗi đứa cầm một nhành cây khô, đấu nhau chán chê rồi lại tập môn công phu chống táo bón hôm trước Vũ Nương bắt gặp.

Tiêu Thố thấy Vũ Nương liền lập tức chạy tới kéo tay nàng, bắt nàng đứng nhìn rồi đứng dạng hai chân sau, hai chân trước vươn lên hạ xuống như đang múa: “Ôi chị Vũ Nương, chị cùng tập với em đi, như này này... Hít - thở - Nguyện cho nhân sinh bớt mê lầm.”

Kha Hoàng nghe vậy, hô lên theo thói quen: “Cầu cho nhân thế bớt khổ đau.”

Sau đó, cả hai đứa cùng nhìn chằm chằm vào nàng. Vũ Nương ở đây mới một tuần, thế nhưng cũng cảm thấy đám súc sinh này dễ gần, bởi vậy nàng không nỡ từ chối. Nhìn ánh mắt cầu mong của hai đứa, nàng vắt óc, hình ảnh Trầm Tử Thiêng hôm ấy chập choạng hiện lên, khiến nàng nhất thời không suy nghĩ kịp, bèn ngập ngừng nói: “Cầu... cầu cho thế nhân tìm được Diệp Lý.”

Tiêu Thố: “...”

Kha Hoàng ấp úng nói: “Ừm... Vũ Nương à, đây là bài luyện dưỡng sinh năm xưa Diệp Lý sư tổ dạy cho chủ nhân, ngài ấy bảo không nhớ rõ, nhưng mà chủ nhân nói nên cầu nguyện cho chúng sanh, Diệp Lý đã... đã xanh cỏ rồi.”

Vũ Nương ngại ngùng đáp: “Thì ra là vậy, ừm, mà... khoan đã, sao lại không nhớ rõ? Chẳng phải là...”

Tiêu Thố thở dài, bỗng nhiên Vũ Nương cảm thấy nó rất có chiều sâu, như thể nó không chỉ là con thỏ biết nói tiếng người. Nó đứng bằng hai chi sau, hai chi trước chắp sau lưng, đưa tầm mắt ra xa, nhẹ giọng nói: “Sinh ly tử biệt ấy mà, chủ nhân ta đau lòng nhiều năm, thành ra đầu óc cũng lẫn lộn. Nhớ Diệp Lý nhiều quá đến mức... nay hỏi Diệp Lý là ai, chủ nhân cũng chỉ biết đó là sư phụ ngài ấy. Ài...”

Kha Hoàng cũng ngồi chồm hỗm, sóng vai bên cạnh Tiêu Thố, Vũ Nương lại được phen kinh ngạc, thì ra còn có một loại đau đớn như vậy, đau nhiều quá sẽ tự động quên mất những ký ức xưa cũ. Nàng ta ngoảnh lại nhìn Trầm Tử Thiêng đang tĩnh tọa đằng kia, bỗng nhiên không cảm thấy Trầm Tử Thiêng vô tâm nữa.

Kha Hoàng nói: “Thế nhưng chủ nhân lại thường xuyên bắt ta đào mộ Diệp Lý, nghi ngờ lão có giấu vàng giấu bạc. Thật sự mà nói, đây... đúng à chuyện vô cùng đáng tiếc.”

Vũ Nương: “...”

Đúng là không nhớ người ta nữa sẽ bớt đau rất nhiều, nhưng như vậy không phải là khi sư diệt tổ à?

“Ta vẫn có chút tò mò, Diệp Lý là người thế nào vậy?” Vũ Nương hỏi, “Ngọc Hoàng nói rằng hắn là cố nhân của ngài, năm xưa không chịu phi thăng làm Thần, chỉ ở thế gian, phải chăng là thật sao?”

Kha Hoàng và Tiêu thố giật mình, lúc này Trầm Tử Thiêng cũng mở kết giới, vừa hay nghe được câu hỏi của Vũ Nương, nàng bước tới, đáp thay cho hai đứa kia: “Còn có chuyện như vậy sao?”

Kha Hoàng lại rõ Diệp Lý hơn nàng: “Đúng là có giai thoại này, Diệp Lý là một trong Tam Giác Đạo, công lực không thể đo lường được, chỉ là mấy trăm năm trước gặp nạn, không thể qua khỏi.”

Kha Hoàng không kể cặn kẽ, Vũ Nương cũng phần nào thấu hiểu. Vũ Nương thầm tin Diệp Lý chính là người mà Ngọc Hoàng nói, bởi vậy liền tháo dỡ cảnh giác trong lòng xuống. Nàng nói với Trầm Tử Thiêng: “Thật ra thì Ngọc Hoàng không nói rõ ràng là năm nào, chỉ nói đó là cố nhân của ngài, nay phái ta xuống trấn núi, ừm... cô có thể không tin. Ta xuống chân núi tìm chỗ ở cũng được.”

Trầm Tử Thiêng nghe Vũ Nương nói vậy đã tin năm phần rồi, nàng vội ngắt lời, ánh mắt kiên định nhìn vào mắt Vũ Nương: “Không cần, tạm thời cô cứ ở căn phòng mà ta đã sắp xếp, có chuyện gì cứ nói ta là được.”

Kha Hoàng vạch trần: “Chủ nhân đừng có cậy người ta có ý định trấn núi mà không... úi, ngươi làm cái khỉ gì vậy?”

Tiêu Thố kéo râu Kha Hoàng, ngăn nó không nói hết câu, riêng chuyện Vũ Nương đã cùng tập dưỡng sinh với nó thôi đã lấy lòng được nó rồi. Tiêu Thố vốn chỉ là một con thỏ mới khai linh trí, không có nhiều mưu mẹo, thấy thích là bám theo người ta ngay: “Hề hề, chủ nhân nói rất đúng, em cũng thấy chị Vũ Nương là người đáng tin. Từ nay chị chính là bạn tốt nhất của em. À không, thứ hai, chủ nhân là thứ nhất, chị thứ hai, thứ ba là con sóc, thứ năm là con quạ. Còn con chó sói này không phải bạn, là kẻ thù!”

Trầm Tử Thiêng gật đầu, nàng cũng chẳng khác gì con thỏ ấy, vô tri tin tưởng Vũ Nương.

Bỗng nhiên Kha Hoàng có cảm nghĩ: “Diệp Lý dùng kết giới bảo vệ cả ngọn núi suốt mấy trăm năm hóa ra là vì lí do này.”

Vũ Nương cũng chưa gặp kiểu người như Trầm Tử Thiêng bao giờ, tốt bụng hỏi: “Cô không sợ ta sẽ... ta là người xấu sao?”

“Không sợ, ta tin vào mắt nhìn của ta.” Trầm Tử Thiêng đứng thẳng lưng, nàng nhìn sâu vào mắt Vũ Nương, “Ta tin cô là người tốt.”

Thế nên cô cứ yên tâm trấn thủ thay ta vậy. Câu nói này Trầm Tử Thiêng dù có vô tri đến mấy cũng phải biết rằng không nên nói. Bề ngoài nàng trông ra dáng một nữ tử hiền lành, rất dễ chiếm cảm tình, có lẽ chính vì vậy mà Vũ Nương chấp nhận ở lại đây mà chẳng nghi ngờ gì.

Trầm Tử Thiêng mời nàng vào, trước cửa động có một bộ bàn ghế bằng cẩm thạch, sáng bóng, mặt bàn mặt ghế có hơi lạnh lẽo, ánh sáng mặt trời phản chiếu xuống, trông khá sang trọng. Trầm Tử Thiêng chạy ra dưới gốc cây Kèn Hồng ở cạnh mỏm đá mà nàng ngồi thiền, bên dưới gốc cây có một chiếc bàn gỗ nhỏ và hai miếng gỗ lót mông. Trên bàn có một bộ ấm chén, nàng mang ấm nước và chén tới, rót cho Vũ Nương một cốc: “Nơi này là đỉnh Phương Vân, lúc ta có ý thức thì đã biết rằng ta được sư phụ nhặt về nuôi nấng. Sinh khí vô cùng dồi dào, vết thương của cô lẽ ra phải chữa trị trong vòng một tháng, nhưng chỉ cần một tuần đã khỏi. Ta là Trầm Tử Thiêng, đệ tử Diệp Lý.”

Vũ Nương chắp tay: “Ta là Vũ Nương.”

Tiêu Thố thấp bé nên nhảy luôn lên bàn, chạy tới trước mặt Vũ Nương hỏi: “Chị ơi, thế làm sao mà chị lại phải xuống đây thế? Ngọc Hoàng không để chị làm Long Thần, chạy xuống đây trấn núi thôi ư?”

Vũ Nương đáp: “Chuyện này cũng dài, từ từ rồi ta sẽ kể cho mọi người nghe.”