Chương 13

Ngân Hồ đang đứng trước cửa phòng khách, trong lòng phiền muộn, lẽ ra chính mình lòng như lửa đốt chạy đi, hiện tại tay không trở về, như thế nào cũng thấy mất mặt. Nói trước khi đi, chính mình nghĩ nghiêm trọng, phỏng chừng Giản Tấn trong phòng đáng hấp hối, mỏi mắt chờ đợi chính mình. Hiện tại ngẫm lại, cho dù Diệu Thủ Hồi Xuân đường sư phó là thầy thuốc Mông Cổ, chính mình khiêng, nâng, cũng có thể đem người về. Hiện tại nghĩ xem làm thế nào để giải thích với Giản Tấn, Ngân Hồ liền vò đầu bứt tai.

Ngân Hồ hít sâu, chậm rãi giữ cừa hé ra một cái khe, nhìn trộm qua đó, không có người! Ngân Hồ không tin, mở lớn một chút, xem xét xung quanh, vẫn không thấy ai!

Giản Tấn đứng trên cầu thang vừa thấy một hình ảnh buồn cười, Ngân Hồ chổng mồng, hé cửa, tập trung nhìn xung quang phòng. Thỉnh thoảng còn lắc lắc mông, khó khăn chui qua khe cửa, nhìn xung quanh nói: “Người đâu? Chạy đâu rồi?”

Giản Tấn đi lên, chụp lấy môn hắn, nói: “Làm sao? Nhìn cái gì?”

Ngân Hồ nghe được thanh âm phía sau, che mông, vội vàng nhảy ra sau. Không lưu ý, vừa lúc va phải Giản Tấn đang bị thương phía sau, hai người đồng thời “Ai u” kêu ra tiếng, che chỗ vừa bị đυ.ng phải, Giản Tấn hỏi: “Mao mao bất cẩn nhà ngươi, lén lút làm gì thế?”

Ngân Hồ đang chột dạ chuyện thầy thuốc, nghe được câu hỏi của Giản Tấn, ánh mắt dao động, không nhìn thẳng vào mắt Giản Tấn, hai chân chậm rãi lui về sau, lắp bắp nói: “Không…không có gì…xem ngươi có nhà hay không?”

Giản Tấn thấy hắn hành vi cổ quái, tâm sinh hoài nghi, từng bước ép sát, hỏi: “Thật sự không có? Vậy ngươi vì cái gì muốn xem ta có ở nhà hay không?” Hắn chau mày, trong đầu không khỏi nhớ tới lời Trần Phong nói tối qua. Trong lòng bắt đầu sinh hoài nghi Ngân hồ.

“Thật sự không có gì đâu, ta chỉ cảm thấy không mang được thầy thuốc về, sợ ngươi thương thế quá nặng. Có chút lo lắng.” Ngân Hồ vội vàng giải thích.

“Thật vậy?” Giản Tấn hỏi lại.

“Thật sự…thật sự.” Ngân Hồ gật gật đầu như gà mổ thóc, muốn tăng thêm độ tin tưởng.

“Được rồi, ta tin ngươi.” Giản Tấn tiến đến trước mặt Ngân Hồ, nói: “Thương thế không nghiêm trọng, ngươi xem, không còn chảy máu nữa.”

“Thật sự.” Ngân Hồ cầm lấy tay Giản Tấn, hướng hắn cười đến nở hoa, “Thật sự quá tốt.”

Giản Tấn đột nhiên cúi sát mặt Ngân Hồ, đôi môi hai người chỉ còn cách một khoảng ngắn ngủn bằng cái móng tay, nhìn chằm chằm hai mắt Ngân Hồ, nghiêm túc nói: “Ngân Hồ, ngươi cũng không nên lừa ta.”

Ngân Hồ thấy Giản Tấn nghiêm túc, tưởng rằng thân phận hồ yêu của mình bị lộ, tránh khỏi hai tay Giản Tấn, trốn tránh ánh mắt hắn, xoay người, chột dạ nói: “Ta…ta không có…cái gì giấu ngươi hết.”

Giản Tấn nhìn bóng dáng Ngân Hồ, vẻ mặt không tin, nhưng nội tâm lại thôi miên chính mình, lúc này nên tin tưởng hắn, liền dễ dàng tha thứ cho bản thân tin tưởng một người vô điều.

Hắn trong lòng yên lặng thì thầm, Ngân Hồ ngươi cũng không nên phản bội ta, phản bội tín nhiệm của ta.

Giản Tấn cùng Ngân Hồ đều không nghĩ đến, hết thảy sự tình phát sinh hôm nay đều làm sự tín nhiệm của họ rách lớn hơn.

***

Trí An nhíu mày đứng trong căn miếu đổ nát, phát sầu nhìn sư phó nằm trên chiếu, trong mắt chứa lệ quang.

“ Nén bi thương đi, ‘phương trượng’, bệnh của Minh Tâm sư huynh là không thể chữa khỏi, chỉ lãng phí bạc thôi.” Hòa thượng đứng một bên, không chỉ không đau thương, ngược lại vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, trêu chọc. Tuy rằng hắn tự xưng là Trí An phương trượng, chính là trong lời nói không có một chút tôn kính.

Trí An nắm chặt tay, mưới móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn, cấp thêm dũng khí, hắn lớn tiếng quát: “Không đâu, sư phó nhất định sẽ khỏi.”

Mình Lễ hòa thượng không nghĩ tới, Trí An yếu đuối lại nói lại hắn, chẳng những không ăn năn, ngược lại sinh khí nói: “Tiểu quỷ nhà ngươi biết cái gì? Ta nói không cứu được chính là không cứu được.”

Trí An sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời Ngân Hồ nói, có lấy dũng khí, nói: “Ta không phải tiểu quỷ, ta là Thiếu Lâm phương trượng, ngươi phải kính trọng ta, nghe lời ta nói.”

Minh Lễ cười lạnh, chọc chọc ót Trí An, cười nói: “Tiểu quỷ, ngươi phải rõ, vị trí phương trượng của ngươi là chúng ta không muốn làm, mới tặng cho ngươi. Chỉ mình ngươi, phải chờ thêm mấy trăm năm nữa mới có thể ngồi trên vị trí này.”

Trí An bị hắn chọc phát đau, lui về sau vài bước, hai mắt đỏ lên như sắp khóc.

“Minh Lễ ngươi làm gì vậy? Không được vô lễ với phương trượng.” Thất Tín hòa thượng vừa bước vào, thấy Trí An bị khi dễ, nói giúp.

“Vâng, sư phó.” Nguyên lai Minh Lễ hòa thượng đang kiêu ngạo liền lui lại, chùy hạ hai tay, cung kính đứng một bên.

“Tham kiến phương trượng.” Còn hơn Minh Lễ, Thất Tín hòa thượng rất có khí độ, đàng thêm lễ nghĩa. Tuy hắn cũng không phục, ba đời Thiếu Lâm hòa thượng, hắn cũng muốn được tôn xưng phương trượng, còn được chúng hòa thượng cung kính hành lễ, trong lòng vô cùng bực bội.

Bất quá hắn dù không phục, muốn làm Thiếu Lâm phương trượng, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, vẫn đành phải chấp nhận.

Trí An cũng nhăn nhó đáp lễ, hỏi: “Đồ tôn tham kiến sư thúc tổ, không biết sư thúc tổ có gì phân phó?” Trí An tuy trên danh nghĩa là Thiếu Lâm phương, nhưng ngọn nến cháy hai bên đều lớn, chính mình không dám quên cấp bậc lễ nghĩa. Huống chi, nói thật, sư thúc tổ so với kẻ mang danh phương trượng như mình còn hơn.

Thất Tín hòa thượng lép Trí An đi đến góc tường, nói: “Phương trượng, ngươi hiện tại là chưởng môn bổn phái. Nhưng từ trước đến nay, chưa từng cử hành đại lễ. Thất Tín lần này đến, chính là thương nghị lễ nhậm chức chưởng môn.”

Trí An gãi đầu, nói: “Sư thúc tổ, Thiếu Lâm chúng ta không phải đang chủ trương tiết kiệm sao? Cái gì điển lễ, nghe thật phiền toái, ta không làm.”

Thất Tín sắc mặt trầm xuống, nói: “Phương trượng sai rồi. Thiếu Lâm tự từ trước đến nay, các phương trượng lên nhận chức đều phải cử hành điển lễ, lần này cũng không ngoại lệ. Huống chi bản tự hiện giờ đối mặt trước nguy cơ lớ, không chỉ nhiều đệ tử mất mạng, hơn nữa uy danh Thiếu Lâm đã giảm. Cử hành một điển lễ, vừa lúc có thể trọng chấn uy danh Thiếu Lâm. Đây là việc chúng ta phải làm bây giờ.”

“Chính là…chính là, sư thúc tổ, vị trí phương trượng của ta chẳng qua chỉ là tạm thời, không cần quá mức long trọng.” Trí An vẻ mặt do dự.

Thất Tín lớn tiếng hỏi: “Ai nói! Ai nói vị trí của ngươi chỉ là tạm thời!” Hắn hung hăng trừng Minh Lễ một cái, Minh Lễ nhận ra ánh mắt không hờn giận của sư phó, đứng một bên lạnh run.

Thất Tín lại hòa ái đối Trí An nói: “Phương trượng cũng quá khinh thường trình độ của Thiếu Lâm tự, Thiếu Lâm sử thượng quyết không cho phép loạn tuyển phương trượng. Phương trượng yên tâm, vị trí nào không có người nào cùng ngươi tranh cả.”

Trí An hoài nghi nhìn Mình Lễ, Minh Lễ vội vang gật đầu.

Trí An trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng nói: “Đồ tôn hết thảy nghe theo sư thúc tổ.”

Thất Tín vừa lòng gật đầu, “Thế mới đúng, phương trượng yên tâm, ta nhất định sẽ tổ chức một nghi thức thật long trọng, làm vẻ vang bổn phái.”

Trí An ngẩng đầu hỏi: “Sư thúc tổ, ta có thể mời người đến dự lễ không?” Hắn nhớ tới Ngân Hồ, đây là cơ hội tốt, cho Ngân Hồ thấy, chính mình không nói sai, thật sự là Thiếu Lâm phương trượng.

Thất Tín tuy kì quái, Trí An làm sao lại có bằng hữu, nhưng vì để hắn đồng ý, cũng không thèm quan tam, nói: “Bằng hữu tốt của phương trượng, cũng là bằng hữu của Thiếu Lâm chúng ta, đương nhiên hoan nghênh.”

Trí An gật đầu mỉm cười, tưởng tượng Ngân Hồ biết được sự thật xong, đối chình mình lộ ra bộ dáng bội phục, liện đắc ý.

Thất Tín gặp phản ứng của Trí An, mục đích đã đạt được, lập tức mang Minh Lễ cáo từ rời đi.

Đi ra ngoài căn miếu, Minh Lễ mất kiên nhẫn, vội vàng hỏi: “Sư phó, không phải nói chức phương trượng của hắn chỉ là tạm thời thôi sao? Kia vì sao còn muốn cử hành điển lễ?”

Thất Tín liếc mắt nhìn hắn, nói: “Xin ngươi, động não đi, hướng sư phó của ngươi mà học. Trí An làm Thiếu Lâm phương trượng, Thiếu Lâm tự chúng ta đương nhiên biết, nhưng ngươi nghĩ xem, Giản Tấn có biết hay không?”

Minh Lễ bừng tỉnh đại ngộ, “Ý sư phó là, phải thừa dịp điển lễ long trọng, chiếu cáo thiên hạ, Thiếu Lâm tự tân nhậm phương trượng là Trí An, mục tiêu của Giản Tấn sẽ tập trung vào Trí An.”

Thất Tín gật đầu, “Xem ra đầu óc người còn chưa hoàn toàn ngu ngốc. Chỉ cần mục tiêu của Giản Tấn là Trí An, chúng ta và những người khác liền an toàn! Bằng không hắn đột nhiên ý muốn gϊếŧ người đại phát, mọi người chẳng phải sẽ gặp tai ương sao.”

Minh Lễ liên thanh khen ngợi, “Vẫn là sư phó anh minh, nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, cứu vớt Thiếu Lâm tự.”

Lời hay ai lại không thích nghe, Thất Tín gật đầu say mê, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, ta chỉ phải thừa dịp Giản Tấn đối phó Trí An, ở một bên mai phục, đem Giản tiểu tử bắt giữ. Khịt khịt” Thất Tín đắc ý cười, bộ dáng nắm chắc thắng lợi.

Minh Lễ tiếp lời, “Đến lúc đó, chẳng những Thiếu Lâm tự trọng chỉnh uy danh, hơn nữa sư phó sẽ nổi danh võ lâm.”

Thất Tín vươn tay bắt lấy không khí, giống như vả Thiếu Lâm tự đều ở trong lòng bàn tay hắn. “Chỉ cần ta tạo đại chấn, đừng nói là chưởng môn Thiếu Lâm tự, ngay cả võ lâm minh chủ cũng về tay ta.”

Minh Lễ hỏi: “Sư phó, An Trí kia tính sao?”

Thất Tín lộ ra ánh mắt hận thù, “Trí An, nói không chừng Giản Tấn đã sớm đem hắn xử lý. Nếu Giản Tấn không xuống tay, hắn đừng trách sư thúc tổ vô tình.”

Minh Lễ cúi đầu nói: “Đúng là, nếu ai cản đường sư phó, chẳng khác nào tự tìm đến chỗ chết.”

Thất Tín vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Chuyện ta với ngươi nói hôm nay, ngươi phải giữ bí mật, không được nói cho bất kì ai.”

“Vâng, đồ nhi tuân mệnh.”

Minh Lễ đừng thẳng dậy, cùng Thất Tín đối mặt, hai người đồng thời phát ra tiếng cười đắc ý.

Nở nụ cười trong chốc lát, hai người cùng rời đi. Chỉ là bọn họ không phảt hiện, ở ngọn cây phía sau bọn họ, lúc này có một người vừa nhảy xuống, hắn nhìn hai thần ảnh vừa rời đi, khóe miệng mỉm cười, bẫy, điển lễ, gậy ông đập lưng ông? Trò chơi tựa hồ trở nên thú vị hơn rồi.

Nam tử đứng đó một lúc lâu, thi triển khinh công, hướng phía ngược lại rời đi.

============================

Vấn đề là ta bận nên làm được đến đau post lun đến đó

giờ sẽ lại ngâm giấm Ngân hồ nên bà con thông cảm nhá Ngân Hồ - Chương 13

Tình hình 2 anh đang nghi ngờ nhau ác liệt còn bên Thiếu Lâm thì sắp có kịch vui để xem

mấy chap tiếp chắc sẽ có ngược