Chương 12

Diệu Thủ Hồi Xuân đường, chính là y quán được hoan nghênh nhất Trác Kinh quận, ở Diệu Thủ Hồi Xuân đường người đến chẩn bệnh không thiếu, ngựa xe như nước, chảy đầy một con phố, ngay cả trước cửa cửa hàng lân cận cũng chật ních người. Cửa hàng cách vách đều giận mà không dám nói gì, ai có bệnh, nếu chọc giận thầy thuốc của Diệu Thủ Hồi Xuân đường, lúc bệnh tái phát sẽ thống khổ vạn phần.

Diệu Thủ Hồi Xuân đường sở dĩ được hoan nghênh, không chỉ nhờ y thuật cao siêu, đặc biệt tay nghề còn được xưng là khiên Diêm vương phải sợ, quỷ kiến sầu, quan trọng hơn là Diệu Thủ Hồi Xuân đường chú trọng hai chữ công bình, đến đây, không quan tâm ngươi thân phận thế nào, đều phải xếp hàng, vô luận giàu nghèo, sang hèn. Bởi vậy nới này đặc biệt được bình dân hoan nghênh.

Lúc Ngân Hồ tới nơi, phía trước là cả một hàng người dài, hắn đứng phía sau, ngay cả một sợt tóc của người trước mặt cũng không thấy, hắn đi khập khiễng, phải nhìn trái nhìn, đẩy đẩy người phía trước, dùng hết sức đẩy cũng không xong, Ngân Hồ thở dài, nghĩ thầm, Giản Tấn ngươi nhất định phải chờ ta về đấy.

Ngay khi Ngân Hồ khập khiễng đi lên, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực đem hắn đẩy xuống, cỗ lực này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không phòng bị một chút, Ngân Hồ bị kéo xuống dưới. Đang lúc nhập thần thì bị người ta đánh gảy, liền nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn lại xem người nào hỗn đản quấy rầy mình.

Ngân Hồ quay đầu lại, phía sau không một bóng người, hắn dụi dụi mắt, lại mở ra, vẫn không thấy ai, “Chẳng lẽ là ảo giác?” Ngân Hồ lẩm bẩm.

“Ta ở trong này.” Một thanh âm truyền đến từ phía sau hắn.

Ngân Hồ nhìn vẫn không có một bóng người phía sau, vỗ vỗ đầu, “Xong rồi, ta cũng phải đi khám thôi.”

Mắt thấy Ngân Hồ muốn xoay người, âm thanh kia lại gọi: “Tại hạ ở phía dưới, ngươi mau xuống xem.”

Ngân Hồ bán tín bán nghi đi về sau, chỉ thấy một tiểu sa di (hòa thượng *mình để nguyên theo QT) thấp bé, đáng yêu mở to đôi mắt vô tội, cười tủm tỉm nhìn Ngân Hồ. Cũng khó trách Ngân Hồ không thấy hắn, hắn thật sự rất thấp, vừa tới hông Ngân Hồ.

Tiểu sa di thấy Ngân Hồ cuối cũng cũng để ý đến mình, chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ, Thiếu Lâm phương trượng Trí An.”

Tiểu sa di trước mắt, thoạt nhìn cũng không đến mười tuổi, nói chuyện nãi thanh nãi khí (nói năng lưu loát, trôi chảy), lại có thể là Thiếu Lâm phương trượng sao? Ngân Hồ gõ gõ đầu, nhíu mày, có đau, hắn không mơ. Hắn cúi người xuống, dùng thanh âm hòa ái dễ gần nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi vừa nói gì?”

Trí An dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngân Hồ, khổ sở lắc đầu, thật đáng tiếc, diện mạo người trước mắt rất tốt, không nghĩ tới đầu óc có vấn đề, lỗ tai cũng không bình thường. Hắn tính tình nhẫn nại, lặp lại: “Thí chủ, ngươi không nên gọi ta là tiểu đệ đệ, Phật Tổ có nói, sau khi xuất gia, hết thảy quan hệ thế tục giai hóa thành cát bụi. Ta hiện tại thân là Thiếu Lâm phương trượng, ngươi cứ gọi ta là Trí An đại sư.”

Ngân Hồ thấy hắn tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại rất thận trọng, trong bụng âm thầm buồn cười, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, hỏi: “Trí An đại sư, ta xin hỏi một chút, ngươi tới Diểu Thủ Hồi Xuân đường làm gì vậy?”

Trí An đại sư hành lễ nói: “A di đà phật, thí chủ có chuyện không biết. Lão tăng lần này đến để tìm người xem bệnh cho sư phó.” Tiểu hòa thượng này từ trước đến nay đều xưng tiểu tăng. Sau khi Thất Chân phương trượng qua đời, hắn bị đề cử làm Thiếu Lâm phương trượng. Lần đầu nhìn thấy người ngoài, hắn tuổi còn nhỏ suy nghĩ cũng đơn giản, nghĩ đến chính mình không thể để Thiếu Lâm mất đi thể diện, lại nhớ Thất Chân phương trượng đều tự xưng là lão nạp, hắn cũng học theo, đem tiểu tăng cùng lão nạp hợp lại, xưng là lão tăng.

Ngân Hồ cười hỏi: “Ngươi tự xưng là Thiếu Lâm phương trượng, sao lại đi tìm thấy thuốc, cũng tự thân xuất mã, Thiếu Lâm thần tăng đâu?”

Trí An đỏ mặt, ấp úng không ra lời, chức Thiếu Lâm phương trượng này của hắn bây giờ không đáng một xu, nói đúng hơn, chính là vật hy sinh sau cuộc tranh đấu của các phe phái ở Thiếu Lâm tự. Duy nhất không giống ở chỗ, trước kia là ai được làm Thiếu Lâm phương trượng, hiện tại thì là ai dám làm Thiếu Lâm phương trượng. Trí An hắn cũng chỉ là một quân cờ, đợi cho Giản Tấn gϊếŧ, tính mạng của Thiếu Lâm phương trượng từ nay về sau không đáng ngại, chỉ sợ hắn không có chỗ dựa, không có ai để ý, Thiếu Lâm phương trượng như vậy, làm sao có hòa thượng nào nghe lệnh.

Nhưng tiểu hài tử này không rụt rè, lớn tiếng nói: “Ta chính là phương trượng Thiếu Lâm tự. Bệnh của sư phó đương nhiên muốn chính mình đi thỉnh thấy thuốc mới có thành ý.”

Ngân Hồ gật đầu đồng ý, nói có lệ: “Vậy ngươi cứ từ từ xếp hàng đi.”

Trí An giật nhẹ góc áo Ngân Hồ, hỏi: “Thí chủ, phía trước còn bao nhiêu người? Bao giờ mới tới lượt ta?”

Ngân Hồ ngẫm lại vừa nhìn đám đông, an ủi: “Chờ ngươi niệm xong mười lần “kim cương kinh” có lẽ đến.”

Trí An lộ vẻ khó xử, ấn bủng, ngoan ngoãn đáp: “Úc.” Liền bắt đầu niệm kinh.

Ngay lúc Ngân Hồ xoay người đứng lên, chuẩn bị tiếp tục xếp hàng, một thanh âm vang lên. Ngân Hồ nhìn bộ vị đang phát ra âm thanh của Trí An, hỏi: “Đường đường Thiếu Lâm phương trượng, ăn không đủ no sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn buông xuống, cái miệng nhỏ mấp máy, ủy khuất nói: “Sư thúc tổ, sư bá, sư thúc bọn không quản ta cùng sư phó. Bọn họ nói dù sao ta sớm hay muộn đều phải chết, sao phải lãng phí lương thực.”

Ngân Hồ nghe xong đau lòng, mất một lúc lâu hắn mới mắng: “Không thể tưởng được Thiếu Lâm hòa thượng lại có thể như vậy.”

Trí An lau lau nước mắt, nức nở nói: “Đều do Giản Tấn.”

Ngân Hồ giận dữ, đẩy Trí An ra, lớn tiếng: “Liên quan gì đến Giản Tấn?”

Trí An nhìn bộ dáng tức giận của Ngân Hồ, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn vươn cổ, kêu lên: “Giản Tấn là hung thủ gϊếŧ người, nếu ba vị phương trượng Thiếu Lâm tự ta không bị gϊếŧ, chúng ta cũng không phải ngàn dặm xa xôi đuổi tới nơi này. Mọi người ở Thiếu Lâm tự như trước mỗi ngày đều luyện công, tụng kinh buổi sớm. Cuộc sống thật tốt, không như hiện tại, cơm ăn không no, ngủ không đủ giấc.” Nghĩ đến chuyện thê thảm, nước mắt vừa lau khô lại rơi xuống.

Ngân Hồ tuy thương hắn, nhưng không cam tâm để Giản Tấn bị hiểu lầm, lớn tiếng kêu lên: “Giản Tấn là người tốt, Thiếu Lâm tự các người vu oan người tốt, điên đảo thị phi (nói đúng thành sai)”

“Không phải! Thiếu Lâm tư sư thúc tổ cho tới bây giờ chưa vu oan cho người tốt. Bọn họ nói Giản Tấn là hung thủ, hắn chính là hung thủ.”

“Hắn không phải!” “Chính hắn!”

Vì thế, một lớn một nhỏ bên đường cãi vã.

“Tiểu huynh đệ, đừng nóng, đến ngươi rồi.” Một đại thẩm nhắc nhở Ngân Hồ.

Ngân Hồ trừng mắt nhìn Trí An, không phản ứng lại.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không đi, ta sẽ không khách khí vào trước đâu.” Nam tử trước mặt Ngân Hồ thử hỏi.

“Đi đi.” Ngân Hồ càng đấu càng hung, không quản lời nam tử đó nói, phấy tay, hy vọng nam tử không gây vướng víu.

Đợi cho nam tử đi vào, Ngân Hồ mới phản ứng lại, vội vàng ngăn nam tử lại, kêu lên: “Xếp hàng, xếp hàng. Ta tới trước.”

Nam từ không nề hà, nói: “Vừa mới ngươi bảo ta đi trước.”

Ngân Hồ ngẫm lại đúng là mình nói như vậy, trên mặt thâm lại, cãi cày cãi cối: “Vừa rồi là vừa rồi, ta không nghe cẩn thận.” Lập tức nhận ngay ánh mắt khiển trách từ mọi người ở Diệu Thủ Hồi Xuân đường. Chen lên trước còn không quên hướng Trí An làm mặt quỷ, nói: “Ngươi chờ đó, lần tới nói tiếp.”

Trí An cũng làm mặt quỷ, “Cứ việc đến, ta không sợ ngươi đâu.”

Ngân Hồ đi vào Diệu Thủ Hồi Xuân đường, theo sau tiểu nhị, lòng vòng một hồi đi tới viện tử, đi vào thấy ngay một thầy thuốc đang vùi đầu đọc sách.

Tiểu nhị khom người nói: “Sư phó, người đã đến.”

“Ân.” Thấy thuốc ngẩng đầu nhìn Ngân Hồ, từ trên xuống, lại từ dưới nhìn lên, cẩn thận đánh giá, sờ sờ sợi râu, thỉnh thoảng “Ân, ân” cảm thán.

Ngân Hồ bị hắn nhìn trong lòng hoảng sợ, hai tay không biết đặt ở đâu, thật sự là đứng không được, ngồi cũng không xong. Cùng thấy thuốc hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Thầy thuốc, ta muốn thỉnh ngài…”

Ngân Hồ còn chưa nói xong, đã bị thầy thuốc gạt đi, chỉ chỉ cái ghết, nói: “Ngồi.”

Ngân Hồ nghĩ thầm, thỉnh thầy thuốc còn phải ngồi, trực tiếp đến khách điếm cho nhanh. Cuối cùng cũng ngại khí thế của thầy thuốc, Ngân Hồ vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Vươn tay, đặt trên đây.” Thầy thuốc chỉ vào tiểu mộc chẩm (cái gối nhỏ mà các thấy thuốc dùng để bắt mạch nhưng làm bằng gỗ) trên bàn.

Ngần Hồ theo lời ngoan ngoãn đặt tay lên, thầy thuốc tiếp tục bắt mạch.

“Thầy thuốc, không phải…” Ngân Hồ kì thật muốn nói không phải hắn đến xem bệnh. Nhưng lại bị gạt đi.

“Không cần nói.” Thấy thuốc vẻ mặt bất mãn, hắn đang hết sức chuyên chú chuẩn mạch, tối không chịu được một chút quấy nhiễu.

Ngân Hồ đành không lên tiếng, kiên nhẫn đợi.

“Không thể như vậy được. Kỳ quái, với vẩn.” Nhấp một ngụm trà nhỏ, biểu tình trên mặt thầy thuốc từ bất mãn chuyển thành khϊếp sợ, còn chứa chút hoài nghi. Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ngân Hồ.

Ngân Hồ thấy ánh mắt thầy thuốc hỏi: “Thầy thuốc, mặt ta có gì quái sao?”

Thầy thuốc lắc đầu, không có phản ứng, lẩm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng là nam nhân. Tuyệt đối không thể.”

Ngần Hồ càng thêm nghi hoặc: “Thầy thuốc, người không khỏe sao? Không phải là trúng tà chứ?”

Thầy thuốc nhắm hai mắt, bình tâm lại. Lại mở mắt, hai mắt đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Tay kia.”

“Úc.” Ngần Hồ ngoan ngoàn đưa tay kia ra, đặt lên mộc chẩm, nghĩ thầm, không lẽ gặp phải thầy thuốc Mông Cổ, nửa ngày không có kết luận.

Lần này thầy thuốc bắt mạch lâu hơn, vẫn đợ cho Ngân Hồ mất kiên nhẫn, mới buông tay ra.

Lẩm bẩm: “Đầu năm nay thật sự là vô kì bất hữu (chuyện gì cũng có thể xảy ra), heo mẹ có thể leo cây, nam nhân có thể sinh con. Xem ra ta thật sự già rồi.” Nguyên lai thầy thuốc này chuẩn ra hỉ mạch, nhưng lại không biết Ngân Hồ là hồ yêu, còn tưởng mình tinh thần tɧác ɭoạи, y thuật giảm sút.

“Thầy thuốc, người vừa nói gì? Ta nghe không hiểu.” Ngân Hồ không hiểu chuyện, truy vấn thầy thuốc.

Thầy thuốc lắc đầu không nói, gọi tiểu nhị, phân phó: “Ta hôm nay không xem nữa, người kêu người bên ngoài tan đi.”

“Vâng, sư phó.”

Ngân Hồ còn đứng ở đại đường cũng bị tiểu nhị có lễ phép thỉnh ra ngoài.

Ngân Hồ bị thỉnh ra ngoài, còn kêu la, “Uy, tên thầy thuốc Mông Cổ kia, ta không đến xem bệnh, ta muốn mời ngươi đến khám bệnh tại nhà cơ. Uy, uy.”

Trả lời Ngân Hồ chỉ có tiếng đóng cửa “Chi nha”

“Đáng giận.” Ngân Hồ đành phải vô công mà quát, hương khách điếm đi đến.

“Chính là, tên Mông Cổ kia, hắn đến tột cùng đang làm cái gì? Có chuyện gì không thể nói?” Nghi hoặc này chắc chắc đến tháng sau, Ngân Hồ mới rõ.

========================================