“Giản huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Chân Hiểu Nhân từ xa đi tới, tiến lên xem thương thế của Giản Tấn.
Giản Tấn ôm quyền đáp tạ, “Lần này ít nhiều nhờ Chân giáo chủ ra tay tương trợ, Giản mỗ vô cùng cảm kích.”
Chân Hiểu Nhân nhìn miệng vết thương, chỉ là thương ngoài da, không vấn đề gì, buông tay hắn, nói: “Giản huynh đệ còn chưa giúp ta giải đáp được vấn đề, ta làm sao có thể dễ dàng để ngươi thất thủ, rơi vào tay kẻ khác.”
Giản Tấn đáp: “Chân giáo chủ khỏi lo, đợi Giản Tấn khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ giải đáp ngài tường tận.”
“Ngươi nếu gạt ta, hẳn biết hậu quả như thế nào?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Chân Hiểu Nhân đảo qua, Giản Tấn rùng mình một cái.
Chân Hiểu Nhân nhìn biểu hiện đó của Giản Tấn, có chút vừa lòng, “Bản giáo chủ cáo từ trước, hai vị cứ tự nhiên.”
Trần Phong tiến lên võ võ bả vai Giản Tấn, cười nói: “Ngươi đúng là trời không sợ, đất không sợ.”
Giản Tấn lau mồ hôi lạnh, “Ngươi cũng đừng giễu cợt huynh đệ như vậy, ta hiện tại chính là trước có ác hổ, sau có ác lang. Ngươi nếu không xuất hiện, ta đây đúng là kêu trời cao mất linh, kêu mãi cũng không ứng nghiệm.”
Trần Phong nhíu mày, kiểm tra cây quạt, lẩm bẩm: “Cây quạt này như thế nào lại ở bên cạnh thi thể Thất Chân phương trượng?”
Giản Tấn lắc đầu, “Ta cũng không biết vì cái gì? Theo lý, thời điểm ta cùng Chân Hiểu Nhân đối đầu, cây quạt còn ở trong tay ta.”
“Vậy ngươi từ đó về sau có gặp ai nữa không?” Trần Phong đoán.
“Có…có một người.” Trong đầu Giản Tấn hiện lên bóng dáng Ngân Hồ, nhưng ý niệm này vừa lóe lên đã bị hắn lập tức phủ nhận. Hắn lắc đầu, nói: “Không thể là hắn a.”
“Ai…là ai?” Trần Phong tò mò “Có phải là người tối qua ở cùng ngươi không?”
Giản Tấn quay lại, tóm lấy vạt áo hắn, cả giận nói: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi tối qua đã nhìn thấy gì?”
Trần Phong cẩn thận bắt lấy tay hắn, cầu xin, “Bình tĩnh…bình tĩnh một chút. Kỳ thật chúng ta chưa thấy gì hết. Phải cẩn thận ẩn nấp, nào có tâm trí rình trộm.”
“Thật không?” Giản Tấn bán tín bán nghi dò xét hắn.
“Thật sự…Thật sự.” Trần Phong nghiêm túc gật đầu.
“Vậy tha cho ngươi một mạng.” Giản Tấn thuận thế buông tay.
Trần Phong vuốt vạt áo, hỏi: “Lần đầu tiên thấy ngươi vì một người mà khẩn trương như vậy.”
Giản Tấn đỏ mặt, trầm mặc không nói.
“Không thể nào? Bị ta nói trúng rồi hả?” Trần Phong há hốc miệng, quen Giản Tấn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy hắn đổ mặt tai hồng, xem ra lần này hắn thật sự động lòng. Trần Phong trong lúc cao hứng có ý tương trợ, nhưng vấn nhắc nhở: “Giản Tấn, ngươi đừng trách ta làm ngươi mất hứng. Ngươi hiện tại gánh vác trọng trách, lại có bao nhiêu âm mưu ẩn chứa. Không nên dễ dàng tin tưởng người bên cạnh. Nếu không kế hoạch thất bại, không chỉ mình ngươi chết, còn có chủ tử chùng hàng nghìn hàng vạn huynh đệ nữa.”
Giản Tấn gật đầu, thần tình nghiêm túc thận trọng, “Ta biết. Đúng rồi, ngươi nhớ rõ trở lại khách điếm, liền làm bộ như không biết ta.”
“Vì sao?”
“Ta hiện tại trong mắt hắn là kẻ mất trí nhớ. Huống hồ ta cũng không muốn để hắn lún sâu vào việc này, tránh mang họa sát thân.” Giản Tấn không cho Trần Phong biết, hắn đối với sự xuất hiện của Ngân Hồ vẫn còn nghi hoặc. Ngay từ đầu, mình quả thật mất trí, nhưng ăn đan dược của Ngân Hồ xong, trí nhớ liền khôi phục hoàn toàn. Chính là hắn không rõ Ngân Hồ là địch hay bạn? Cho nên để hắn ở bên mình, qua nhiều ngày quan sát, không phát hiện ác ý cùng sơ hở gì. Nếu hắn là địch, vì cái gì lại cho mình đan dược kì diệu đến vậy, còn nếu hắn là bạn, vì cái gì không rõ lai lịch, hơn nữa từ lúc chiết phiến của mình biến mất đến nay, vừa đúng thời gian ở cùng Ngân Hồ. Nhưng nghi ngờ ấy hắn không nói với Trần Phong, bởi vì hắn nói thật cũng không muốn nghĩ đến mục đích Ngân Hồ tiếp cận mình.
“Người mất trí? Ngươi?” Trần Phong cảm thấy buồn cười.
“Nhiều lời, ngươi khi nào lại trở nên đáng ghét như vậy. Nói sao thì ngươi cứ làm theo đi.” Giản Tấn không nghĩ lại có thể nói với Trần Phong chuyện này.
“Được rồi, hết thảy đều nghe lời ngươi.” Trần Phong gật đầu đồng ý, từ trước đến nay, đã là hảo huynh đệ hắn đều tín nhiệm đối phương vô điều kiện.
Hai người tiếp tục mật đàm, phân rõ tình hình sau này. Đối với Giản Tấn vì sao cây quạt mất? Vì sao lại xuất hiện trong tay Thất Chân đại sư? Hai người thương lượng một lúc vẫn không sao giải thích được.
Bầu trời sáng dần, ánh bình minh xuất hiện nới chân trời. Hai người quyết định phân việc, điều tra ẩn tình trong đó.
Giản Tấn cùng Trần Phong một trước một sau trở lại khách điếm, chờ đợi bọn họ là một đoạn đường đầy trông gai.
Trên đường trở về phòng, Giản Tấn vẫn không ngừng lẩm bẩm, “Ta phải tin tưởng hắn…Ta phải tin tưởng hắn.”
Hắn đứng trươc cửa phòng, thở sâu, mở cửa. “A!” Khuôn mặt trước mắt làm hắn sợ tới mức rút lui vài bước.
“Gì chứ? Nhìn ta đáng sợ lắm sao?” Ngân Hồ không hờn giận.
“Không…không có gì. Nương tử xinh đẹp, làm sao lại dọa ta được.” Giản Tấn vội vàng giải thích.
“Ngươi cả đêm chạy đi đâu?” Ngân Hồ hỏi.
Câu hỏi vốn cực kì bình thường, nhưng vào tai Giản Tấn lại như dấu diếm huyền cơ. “Không có gì…Chỉ là…chỉ là…bị Ngụy Quân Tử phái Hoa Sơn đuổi đánh.”
“Đuổi đánh?” Ngân Hồ lo lắng, lúc này mới thấy vết thương trên tay Giản Tấn, vội vàng đem hắn vào phòng. Cởi ống tay áo hắn xuống, cẩn thận nhìn, hỏi: “Đau lắm đấy, trông rất sâu.”
Giản Tấn thấy bộ dáng lo lắng của Ngân Hồ, đáy lòng như có dòng nước ấm, tự nhủ là không được nghi nhờ hắn, an ủi nói: “Không có gì đâu, đã xử lý qua rồi, không cần lo lắng.”
Ngân Hồ nói: “Không được, vết thương nhỏ không trị tốt sẽ trở nên nghiêm trọng. Miệng vết thương nếu hư thối, tụ huyết” vừa nói, lại nhìn một chút trên tay hắn, dọa “Có thể phải cắt bỏ, cuối cùng phong lưu thiếu hiệp thành đại hiệp cụt tay.”
Giản Tấn co rụt lại, tuy hắn giỏi võ công, nhưng y thuật thì dốt đặc cán mai. Huống chi đan dược Ngân Hồ từng cho hắn hiệu quả kinh người, bởi vậy tự nhiên nghĩ y thuật Ngân Hồ rất cao, nghe hắn nói vậy, trong lòng tin vài phần, nói: “Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ? Không bằng ngươi chữa cho ta?”
Ngân Hồ chỉ có tiên đan, phần lớn chỉ biết y thuật Mông Cổ, đối với loại thương ngoài da này dốt đặc cán mai, hắn quanh co, “Này…này…thôi, ta…vẫn là đi tìm thầy thuốc cho ngươi.”
Lời còn chưa rứt, Ngân Hồ vội chạy ra ngoài, Giản Tấn ở phía sau quát to, đều không nghe được, một lòng thầm nghĩ mau chóng tìm thấy thuốc chữa bệnh cho Giản Tấn.
Ngân Hồ nghĩ đến lúc trước ở đỉnh núi, có rất nhiều bầy thỏ, bầy cừu, sập bẫy của thợ săn, bị thương nhưng không hảo hảo trị liệu, cuối cùng giãy dụa thật lâu, rồi chết. Tuy bọn thỏ, cừu đó thận đáng thương, bất quá cuối cùng đều trở thành thức ăn của bọn họ, hương vị rất tốt. Nhưng tưởng tượng Gián Tấn cuối cùng cũng biến thành như vậy, trong lòng Ngân Hồ liên nhói lên, hốc mắt rưng rưng, cước bộ nhanh hơn, hắn không muốn Giản Tấn cũng biến thành cái bộ dạng kia.