Chương 7

“Chân… Chân bị mắc vào cái gì rồi…” Nàng ngượng nghịu không thôi.

Mạc Quân không đáp, tiếp tục dán lên môi nàng, đưa lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi nàng, thầm nghĩ Anh nhi của chàng thật biết cách phá vỡ khung cảnh, cả giận lại cắn cắn môi dưới của nàng một lát mới buông.

Nàng bối rối: “Tôi nói thật đấy…”

“Được rồi!” Chàng làm bộ mất hứng, sau đó lặn xuống dưới hồ. Chàng nhanh chóng nhìn thấy chân nàng bị mấy thân thủy liên dài và mảnh quấn lấy. Mạc Quân giữ lấy cổ chân nàng, gỡ những thân cây này ra, tiện tay tháo luôn giày hoa của nàng thả đi mất, sau đó vô cùng vui vẻ mà trồi lên khỏi mặt nước.

“Rơi giày rồi…” Nàng nhăn nhó.

“Ừ.” Chàng áp lại gần khuôn mặt nàng, cười đáp.

“Ừ là thế nào? Rơi lúc ngài gỡ mấy nhánh cây ra ấy.” Nàng dứt khoát bơi lùi ra xa chàng một chút, trừng mắt: “Là ngài làm đúng không?”

“Không phải ta.” Mạc Quân vươn tay kéo nàng lại gần, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Là thủy liên bám gai vào giày của nàng…” rồi lại áp lên môi nàng.

“Thủy liên không có gai.” Nàng đưa tay bóp cằm chàng, ngăn chàng tiếp tục hôn mình.

“Có!”

“Không có!” Nàng tăng thêm lực tay, nói giọng như ra lệnh: “Xuống nhặt lại cho tôi!”

“Được!” Chàng cười, ánh mắt hơi lóe lên rồi lại ngụp xuống nước. Trong lúc Thiên Anh còn đang đầy hoài nghi trước biểu hiện quá mức hợp tác của chàng, một lực rất mạnh đã kéo tuột nàng xuống lòng hồ.

Nàng hốt hoảng nhắm chặt hai mắt, giãy giụa thế nào cũng không thoát được, chỉ cảm thấy nước hồ đang cuồn cuộn vây quanh mình. Nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng bị dập tắt khi nàng nhận ra có một thân thể to lớn đang áp sát lấy mình, một vòng tay cứng rắn quấn lấy eo, một đôi môi mềm mại đặt lên môi nàng.

“Mạc Quân!”

Thiên Anh bơi không giỏi như chàng, lặn cũng không tốt bằng chàng, lại càng không thoát được sự kìm hãm của chàng, đành phó mặc cho chàng bày binh bố trận. Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ chàng, nhìn qua tưởng như một đôi uyên ương đang quấn quýt nhưng trên thực tế, trong đầu nàng đang vô cùng hoảng loạn vì không thở được, đôi môi mím chặt, mắt nhắm nghiền, mái tóc tán loạn dập dềnh trong nước. Còn chàng, nhàn nhã và thư thái như thể sinh từ nước, đôi môi dán trên môi hàng hơi cong lên thành một nụ cười, mái tóc dù tán ra không theo trật tự nào nhưng vẻ điềm nhiên và tư thế vô cùng đẹp mắt đã biến toàn bộ bức tranh dưới đáy hồ từ tình nhân mặn nồng thành cảnh một nam nhân ngư đang ra tay cứu vớt một cô gái loài người, mà cô gái kia trong cơn hoảng loạn còn kịp chiếm được của chàng một nụ hôn!

Đối với “người cá” như Mạc Quân, nụ hôn này quá mức thuần khiết và ngắn ngủi, độ dài chỉ sánh bằng hai hơi thở của chàng; thế nhưng đối với “cô gái loài người” như Thiên Anh, nó quá dài, bằng hai lần quãng đường từ đây tới cổng địa phủ rồi quay lại. Vì thế, khi Mạc Quân ôm nàng ngoi lên khỏi mặt nước, nàng vẫn ôm chặt lấy chàng, gục mặt vào cổ chàng mà thở hổn hển.

“Ha ha ha!”

“Ngài còn cười nữa!” Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, giận dữ trách mắng: “Ngài muốn tôi chết ngạt à?”

Mạc Quân cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng, nụ cười mang vẻ vô tư trong sáng nhưng vào mắt nàng lại cực kỳ xảo trá.

“Ta…” Ngừng một chút, chàng nói tiếp: “… muốn truyền không khí cho nàng, nhưng nàng lại không chịu hé môi…”

Lại còn dám lấp liếʍ như vậy!

Thiên Anh cáu kỉnh lôi cánh tay đang quấn quanh eo mình lên, rồi trước cái nhìn đầy kinh ngạc của Mạc Quân, nàng cắn mạnh vào mé bàn tay chàng, sau đó quay ngoắt người bơi về phía nhà thủy tạ.

Chàng cười sảng khoái, vừa bơi theo nàng, vừa lớn tiếng hỏi: “Nàng đi đâu thế?”

Không thèm quay lại, nàng cũng lớn tiếng đáp: “Đi tìm đường sống!”

Theo sau bóng nàng là tràng cười ngặt nghẽo của Mạc Quân.

Khi chàng bơi qua khóm thụy liên duy nhất trong lòng Thiên Vũ tạ, Thiên Anh đang ngồi ở đáy vòm cung, khoác hờ ngoại bào của chàng, cúi người vắt nước trên váy. Bị kéo xuống hồ làm toàn thân nàng ướt đẫm, một vài sợi tóc bết dính vào cổ và hai bên má, áo váy màu nguyệt bạch dán chặt lên người, nhưng ngoại bào đen tuyền khoác bên ngoài đã che đi hầu hết những đường cong đẹp đẽ trên cơ thể nàng. Mạc Quân bơi đến bên cạnh nàng, bám lấy mép sàn, ghé đầu lên những ngón tay mà quan sát nàng. Những ngón tay nàng thon dài với đầu móng tay hồng hồng cuốn lấy vạt váy, cuộn lại và xoáy tròn; váy bị kéo lên làm lộ ra bắp chân nhỏ nhắn, làn da trắng muốt, những ngón chân lấp ló trên mặt nước cũng có màu hơi hồng hồng, bàn chân kia vẫn mang chiếc giày thêu hoa còn lại. Chàng liền giữ lấy chân nàng, rút chiếc giày ra, và trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng, chàng nâng tay ném nó bay tới tận đầu hồi nhà thủy tạ. Thiên Anh trợn mắt nhìn chiếc giày vẽ thành đường cầu vồng màu trắng trong màn mưa nhợt nhạt, sau đó quay sang nhìn chàng.

Mạc Quân nghĩ đến việc nó cả gan che giấu cảnh đẹp chàng muốn ngắm nhìn thì quả quyết khẳng định: “Không cần thiết”, rồi rất đường hoàng trèo lên ngồi cạnh nàng.

Thiên Anh nhìn chàng, lườm chàng, hừ chàng, sau đó đảo mắt quay mặt đi, tiếp tục việc đang làm. Còn chàng cố nén một nụ cười, tiếp tục ngắm nàng giũ nước. Lúc này, nàng đã tháo xuống cây trâm, đang vén toàn bộ tóc ướt sang một bên vai, nắm lấy trong một tay rồi nhẹ nhàng chuốt nước, một lần, hai lần, đến lần thứ ba, nàng xòe những ngón tay trắng hồng, luồn vào mái tóc, trượt dài theo từng lọn từng lọn. Một vài sợi tóc rối cuốn lấy nhau ngăn trở ngón tay nàng, như đang nũng nịu muốn nàng tỉ mẫn gỡ chúng ra.

Mạc Quân say mê nhìn nàng. Chàng có cảm giác dường như tất cả những điều này - vẻ mặt chăm chú của nàng, cử chỉ duyên dáng của nàng - đều đã từng xảy ra. Là thật sự đã xảy ra hay chỉ là một trong rất nhiều giấc mơ về nàng, những giấc mơ đã in dấu trong tâm trí chàng, trong trái tim chàng, quá sâu và quá rõ ràng đến mức biến thành một phần ký ức của chàng? Thứ tình yêu vừa điên rồ vừa thần bí, vừa hồi hộp lại đầy lo sợ này thiêu đốt chàng thành tro rồi, nhưng người con gái dịu dàng mà lạnh lùng ấy -sau bao nhiêu kỷ niệm mà hai người từng có với nhau - nàng có cảm nhận được chút nào sức nóng của nó không?

Mạc Quân vươn tay đỡ lấy đầu nàng, đẩy nàng ngã xuống sàn rồi phủ thân thể mình lên. Thiên Anh ngạc nhiên nhìn chàng, môi mấp máy: “Chuyện gì vậy?”

Chàng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hy vọng đôi mắt thấu suốt của mình có thể nhìn ra chút dấu hiệu của sức nóng mà chàng đã và đang phải chịu đựng cũng chẳng mảy may có ảnh hưởng đến nàng. Khuôn mặt hai người gần đến nổi chóp mũi chạm nhẹ vào nhau, chàng thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt nâu sáng của nàng, hơi thở của nàng phả lên cằm chàng đứt quãng tựa như đang run rẩy.

Nàng thật sự đang run rẩy ư?

“Anh nhi…” Chàng ngập ngừng: “… thích ta không?”

Mạc Quân không bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt mở lớn nhìn chàng chuyên chú, đôi môi hơi hé như muốn đáp lời, hai tai hồng rực, khuôn mặt dần đỏ ửng còn hơi thở lại giống như bị đè nén. Chàng mơ hồ nghe thấy tiếng tim nàng đập nhanh và mạnh như trống dồn.

Nàng đang hồi hộp ư?

Dường như có một dòng suối trong veo, tươi mát đang len lỏi giữa những vách sâu trong tim chàng.

Khuôn miệng nàng hé mở, một hơi thở ấm nóng phả vào cằm chàng. Nàng ngập ngừng: “Tôi...”

Đến lượt chàng căng thẳng nhìn nàng.

Nàng bỗng im bặt, mày nhăn lại, tay vội vàng đưa lên che miệng: “Hắt xì… Tôi…” lại tiếp tục hắt xì thêm vài cái nữa.

Mạc Quân lúc này mới nhớ đến chuyện cả hai đều đang ướt đẫm, và gió thì mỗi lúc một lạnh hơn. Chàng thở dài khe khẽ, xoay người kéo nàng ngồi dậy.

Nàng bắt đầu sụt sịt và không ngừng hắt xì. Âm thanh nho nhỏ như của lũ mèo. Mạc Quân vừa bực vừa buồn cười, không đành lòng nói: “Chuyện đó để sau cũng được. Về tắm nước ấm và thay đồ đã!” sau đó bế nàng lên, nhanh chóng quay về phòng.

Cơn mưa quả thực đã khép lại một mùa hè gay gắt. Buổi chiều, khi Mạc Quân đang xử lý công văn triều đình gửi tới, ở cửa sổ phía bên trái chàng, một con rắn màu vàng rất lớn đang chậm rãi trườn vào, đến trước mặt chàng liền hóa thành Kim Khánh.

“Chủ nhân!” Kim Khánh cúi mình thi lễ.

“Nói đi!” Chàng buông bút.

“Ta đã dốc lòng tìm kiếm nhưng quả thật không có cách nào giúp phu nhận lấy lại trí nhớ”.

“Một chút cũng không?”

Kim Khánh lắc đầu.

“Thực sự không thể?”

Kim Khánh tiếp tục lắc đầu: “Chủ nhân, ngài biết phu nhân đã trải qua chuyện gì mà.”

Mạc Quân ngả mình ra lưng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm từng nét chạm trổ trên trần nhà, giọng nói không rõ cảm xúc: “Được rồi! Ngươi có thể lui.”

Kim Khánh chần chừ, một lát sau mới lên tiếng: “Chủ nhân, nhớ được hay không, điều đó quan trọng vậy sao?”

“Có thể không quan trọng sao?” Chàng đáp lại bằng một câu hỏi.

Kim Khánh trả lời không nao núng: “Ta không cho là vậy. Điều quan trọng là ngài và phu nhân cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi.”

Mạc Quân hé môi cười. Chàng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn vị thiếu niên trước mặt: ánh mắt chân thành, tóc dài phiêu lãng, khuôn mặt trắng gầy và chiếc cằm nhọn khiến người ta dễ liên tưởng đến một mỹ nhân bướng bỉnh và kiêu ngạo. Chàng hỏi: “Kim Khánh, ngươi đã từng yêu chưa?”

Kim Khánh trông có vẻ giật mình, do dự một lát mới lên tiếng: “Ta đã và đang yêu” rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt chàng.

Chàng nghiêng đầu: “Vậy ngươi sẽ hiểu được sự cố chấp này của ta”, sau đó nâng cây bút lên, tiếp tục việc đang làm.

Kim Khánh cũng là một mối nhân duyên kỳ lạ của Mạc Quân.

Xuất thân là vương tử xà tộc ở núi Dương Xuân Thượng, một địa danh không tồn tại trên bất cứ loại bản đồ nào, cũng không được truyền kể trong bất cứ một câu chuyện dân gian nào. Có thể nói, núi Dương Xuân Thượng hay tộc kim xà của Kim Khánh đều là những chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết thông thường của con người, bao gồm cả Mạc Quân, cho đến ngày Kim Khánh hiện thân trước mặt chàng, cung kính gọi hai tiếng “chủ nhân”.

Đó là một đêm hè tháng Sáu, chàng ngồi trên ghế dài trong vườn Thư Quang, tóc rũ trên vai, ngoại bào khoác hờ, những cơn gió đêm lạnh lẽo đem đến hương thơm nồng nàn, có lẽ đâu đó một đóa quỳnh vừa nở. Bàn tròn nho nhỏ trước mặt chàng đặt một cây đèn dầu sắp cạn, một ấm trà và chén gốm men xanh còn sánh nước nguội ngắt, nhưng Mạc Quân không để ý, chàng còn đang điên cuồng lật giở những bức họa về nàng.

Gần mười tháng kể từ ngày nàng biến mất, chàng cố gắng đến tuyệt vọng để vẽ lại nàng, cố gắng nhớ lại từng chi tiết về nàng: cách nàng chau mày, cách nàng cười, ánh mắt nàng khi nói chuyện, rồi lại tuyệt vọng nhận ra tất cả đều là khuôn mặt của người khác, hình dáng của người khác. Điều duy nhất chàng biết về người con gái chàng yêu chỉ là tên nàng: Thiên Anh. Bất chấp chàng làm cách nào đi chăng nữa, mời bao nhiêu đạo sĩ hay làm cả những điều hoang đường khác cũng chỉ là vô ích. Hai người thậm chí còn không ở cùng một bầu trời, không nhìn cùng những chòm sao.

Chàng đã từng suy sụp, đã từng giận dữ, có lúc còn muốn nổi điên lên, nhưng chàng nhận ra trong lúc mình quay cuồng với nỗi đau, thời gian vẫn trôi đi, khuôn mặt lâu ngày không gặp sẽ mờ phai, ký ức về một người cũng sẽ dần mờ phai. Chàng không muốn quên bất cứ điều gì về nàng, vì thế, chàng ra sức nhẩm lại tất cả những thói quen, tính cách của nàng mà chàng biết, như thể chỉ cần gom lại những kỷ niệm ấy, chàng sẽ thấy yên lòng hơn.

Đèn dầu tắt, còn lại vầng trăng hạ tuần yếu ớt chiếu ánh sáng mỏng manh xuyên qua những vòm cây tối đen trong vườn nhưng ánh mắt chàng bị thu hút bởi thứ ánh sáng kim loại di chuyển về phía sau một gốc lộc vừng. Chàng hơi giật mình, chăm chú quan sát và thấy một con rắn lớn màu vàng kim đang trườn về phía mình. Đến khi chỉ còn cách chàng một quãng ngắn, con rắn cuộn mình trong luồng ánh sáng rực rỡ, biến thành một thiếu niên tuấn tú.

Mạc Quân còn đang sững sờ thì thiếu niên nọ đã bước đến gần chàng, cúi đầu hành lễ: “Kim Khánh bái kiến chủ nhân.”

Chàng ngạc nhiên nói: “Ta không biết ngươi.”

“Ta là Kim Khánh, vương tử xà tộc núi Dương Xuân Thượng, hơn sáu trăm năm trước đã từng chịu ơn cứu mạng của ngài. Kim Khánh tìm ngài đã lâu. Kiếp này của ngài, ta xin được phụng bồi.”

Chàng bóp trán: “Sáu trăm năm trước? Nói vậy ta… từng cứu ngươi trong tiền kiếp?”

Kim Khánh nhìn chàng, vẻ mặt hơi giãn ra: “Ngài đã cứu ta trong nguyên thân của ngài.”

“Nguyên thân của ta?”

“Thế gian chia làm năm nguyên tố: kim - mộc - thủy -hỏa - thổ. Ngài vốn là con của Thủy thần. Xà tộc vùng Dương Xuân Thượng sống dưới sự bảo trợ của Hỏa thần. Một lần, ta xuống núi bị người của Kim thần bắt đem đi luyện đơn, ngài đã cứu ta một mạng. Vì mối quan hệ tương sinh bấy lâu giữa Kim tộc và Thủy tộc nên ngài bị phạt làm kiếp người suốt một ngàn năm.”

Mạc Quân cực kỳ kinh ngạc. Chàng không thể ngờ rằng mình lại có một xuất thân đáng nể đến như vậy. “Ta đã sống được bao nhiêu kiếp người rồi?”

“Ngài đã trải qua tám kiếp. Nhưng đây mới chỉ là kiếp thứ ba ta tìm được ngài.”

“Vậy là ngươi luôn tìm ta để trả ơn? Ngươi không sợ lại bị bắt đi sao?”

“Chủ nhân đừng lo. Bây giờ ta rất mạnh rồi.”.

Chàng bật cười. “Cảm tạ! Nhưng nếu ngươi từng tìm thấy ta trong một kiếp nào đó, vậy là đã trả ơn xong rồi. Ngươi không cần trả thêm nữa.”

Chàng vẫy vẫy tay tỏ ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Nhưng Kim Khánh không bỏ đi, ngược lại còn bước tới gần hơn một chút, do dự một hồi rồi chỉ vào tập tranh chàng vẫn đang cầm trong tay, giọng nói vững vàng: “Ta có thể đưa nàng trở về.”

Mạc Quân cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, tim cũng ngừng đập. Chàng cẩn thận đặt tập tranh lên bàn, lại chặn cây đèn phía trên rồi thận trọng hỏi lại: “Ngươi thực sự có thể đưa nàng trở về?”

Kim Khánh gật đầu. “Ta có thể đưa nàng trở về đúng vào ngày chủ nhân gặp nàng lần đầu tiên, đó cũng là ngày nàng phải chịu mệnh kiếp.”

Kim Khánh nói Thiên Anh vốn chỉ là một cô gái bình thường ở thời không của nàng. Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là đam mê tìm hiểu thế giới cổ xưa của nàng và người bạn thân tên Tô Hoàng. Nàng yêu thích mọi thứ thịnh hành trong thời cổ: văn hóa, nghệ thuật, kiến trúc… và Tô Hoàng tình cờ lại là một đạo sĩ trẻ tài năng. Để thỏa mãn sở thích của nàng và của chính mình, người này đã giúp nàng xuyên qua thời gian và không gian, thậm chí còn nhập hồn vào một người khác. Khi muốn trở về, nàng chỉ cần lên vách núi Huyền Không Sơn Thượng gọi hắn. Bất kể mục đích chính đáng hay vô hại, hành động này vẫn là nghịch thiên và phải bị trừng phạt. Nàng sẽ chết vào ngày mười bốn tháng Bảy trong một vụ tai nạn đã được sắp đặt.

Bằng phép thuật của mình, Kim Khánh sẽ đưa nàng trở lại vào đúng thời khắc nàng đối mặt với đoạn kết cuộc đời, và như một trò đánh tráo, vận mệnh của nàng sẽ bắt đầu lại ở thế giới của chàng.

Chàng hỏi: “Ngươi làm vậy chẳng phải cũng nghịch thiên hay sao?” Kim Khánh chỉ cười nhẹ, ngước mắt nhìn chàng, trấn an: “Hỏa thần sẽ bảo vệ ta.”

Kết quả là ngày ấy, Mạc Quân trên núi Hương Hồ gặp được người con gái có khuôn mặt với những đường nét dịu dàng nhưng lạnh lùng, cặp mắt nâu sáng tĩnh lặng như nước hồ thu, làn da trắng mịn. Vẻ đẹp của nàng không kinh diễm nhưng rất khó quên, không hề giống bất cứ người con gái nào chàng từng gặp. Chàng gần như quên cả thở, sửng sốt nhìn nàng. Chàng không biết Thiên Anh chính xác trông như thế nào, nhưng người con gái lạ lùng này thật sự… thật sự rất giống nàng. Cảm giác này quá kỳ dị! Chàng ngây người nhìn nàng tiến lại gần từ đầu con dốc, nàng rút hai tay khỏi túi áo, nhìn chàng và Kim Khánh, ánh mắt vừa tò mò vừa bối rối lại có phần hoảng hốt.

Kim Khánh tới nói chuyện với nàng. Chàng ép bản thân rời mắt khỏi nàng. Chàng không chắc đó có phải người con gái mình vẫn tìm kiếm bấy lâu hay không nhưng chàng không muốn làm nàng sợ hay tự biến mình thành một kẻ thô lỗ. Vì thế chàng nghiêng đầu nhìn về phía con sông uốn khúc dưới chân núi, dõi mắt theo một tấm bèo trôi, căng tai lắng nghe.

“Đúng là nàng…” Kim Khánh truyền lời đến, chàng liền quay phắt lại. “Nhưng…” Hắn ngập ngừng: “… nàng không còn ký ức về thế giới này.”

Trong chốc lát, chàng cảm thấy tất cả như sụp đổ, chỉ còn lại mình chàng bần thần đứng dưới ánh mặt trời quá sức chói chang. Chầm chậm, những kỷ niệm với nàng tái diễn trong đầu chàng. Kể từ giờ khắc này, chúng sẽ chỉ còn là của chàng, của một mình chàng, và nàng sẽ không bao giờ biết, cũng không bao giờ hiểu được những gì chàng đã phải trải qua. Đột nhiên, chàng cảm thấy đắng nghét nơi cổ họng, một cơn giận dữ bùng lên thôi thúc chàng xông tới đè nghiến nàng mà chất vấn. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt xa lạ với những biểu cảm quen thuộc kia, chàng lại chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay. Rõ ràng, chính chàng đến tận hôm nay mới thật sự biết nàng. Chàng nuốt xuống, cố gắng dùng lý trí dập tắt cơn giận dữ và nhìn thẳng vào sự thật rằng nàng đã trở lại, hai người sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau và… biết đâu, Kim Khánh có thể giúp nàng lấy lại trí nhớ.

Nhưng Kim Khánh không thể, hay nói đúng hơn, bất cứ phép thuật nào cũng không thể. Chàng tự hỏi, liệu có phải bản thân chàng đã quá cố chấp với chuyện này hay không? Ban đầu là do chàng ích kỷ, chàng giận dữ, chàng muốn nàng phải đau khổ như mình, nhưng rồi chàng nhận ra chính chàng lại khao khát muốn chia sẻ những ký ức diệu hoặc đó cùng nàng. Tất cả những kỷ niệm tình yêu đó, chàng không muốn nàng lãng quên. Vậy thì… chàng nghĩ, chàng sẽ tái tạo những ký ức đó cho nàng… từng chút một.