Chương 15: Nói dối cướp sắc, đêm khuya dụ tổng tài, bị kéo vào trong phòng bếp đùa giỡn, l*и da^ʍ phun sữa chocolate.

Sáng sớm, Trần Bạch Mộng bị đồng hồ báo thức làm tỉnh lại, không tình nguyện mà xuống giường rửa mặt. Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong sảnh một mảnh im lặng, sô pha và bàn ăn sạch sẽ không có chút hơi người. Cậu bất đắc dĩ mếu máo, lúc này mới nhớ lại là các bạn cùng phòng đã không còn ở đây nữa. Bởi vì công việc yêu cầu nên Chu Vân Khê phải tới nhà họ Đường ở, mà Ân Yến Từ và Cố Ly Sao đã ra nước ngoài, lầu 17 chỉ còn thừa lại một mình cậu.

Cái phòng to như vậy, tuy rằng xa hoa nhưng cảm giác trống rỗng cũng buồn chết người. Trần Bạch Mộng gặm bánh mì, nghĩ thầm, không bằng cậu cũng dọn ra ngoài ở một khoảng thời gian.

Tất nhiên nơi tốt nhất để tới là nhà Tống Ải Phong, nhưng vấn đề này rất khó khăn. Nếu hết cách thì có thể bảo Tống Ải Phong mua cho cậu một cái chung cư nhỏ, như vậy lúc hai người muốn hẹn hò lên giường cũng tiện hơn.

Nói tới thì từ cái lần thành công bò giường ở câu lạc bộ hôm đó tới này cũng đã lâu rồi. Sáng sớm hôm sau, Trần Bạch Mộng đưa ra điều kiện lúc trước hai người đặt cược, nói rằng Tống Ải Phong đã đánh cược thì phải chịu thua. Tống thiếu cũng rất sảng khoái, lập tức lập ra một bản hợp đồng bao dưỡng, hai người đều ký tên. Tóm tắt đơn giản là mỗi tháng Tống Ải Phong sẽ đưa cho Trần Bạch Mộng một khoản phí bao dưỡng, mà Trần Bạch Mộng phải tùy thời thỏa mãn du͙© vọиɠ của kim chủ, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào kim chủ muốn cᏂị©Ꮒ cậu thì cậu phải banh l*и ra chịu đυ..

Sau đó Tống Ải Phong cũng kêu cậu lên giường hai lần, quá trình rất đơn giản, ăn cơm rồi lên giường, cũng may sinh hoạt trên giường rất hài hòa. Trần Bạch Mộng có chút nghi ngờ, rõ ràng đàn ông nhà người khác đều rất cơ khát, thích việc làʍ t̠ìиɦ, nhưng sao Tống Ải Phong lại lãnh đạm như vậy chứ, chẳng lẽ là do mị lực của mình không đủ sao?

Cậu nhớ lại cách trang điểm lúc thường của Ân Yến Từ, ừm, ăn mặc thiếu vải, phần dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Vì thế, Trần Bạch Mộng ném hết áo sơ mi và quần dài đã chuẩn bị xong, trực tiếp tròng cái áo gió màu kaki liền thân vào, để cái mông trần trụi ra cửa.

Khi vào công ty thì vừa lúc gặp được Tống Ải Phong, Trần Bạch Mộng da mặt dày chen vào thang máy chuyên dụng của tổng tài. Thấy nam nhân không để ý tới cậu, Trần Bạch Mộng chủ động dựa vào, nói: “Tống tổng, buổi sáng tốt lành.”

Tống thiếu gia ‘ừ’ một tiếng, đứng đút tay vào túi, hiển nhiên không có ý định để ý tới cậu. Trần Bạch Mộng cũng không ngại ngùng, tung tăng vào trong phòng hắn.

Sau khi đóng cửa lại, Trần Bạch Mộng nói: “Tống tổng, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Tống Ải Phong khoác áo vest lên lưng ghế, giọng điệu còn rất hiền hòa: “Em nói đi.”

Trần Bạch Mộng còn tưởng rằng hắn bị hấp dẫn vui vẻ nói: “Gần đây em không muốn ở lại Ngâm Sắc Lâu nữa, kim chủ anh mua cho em một phòng đi, đến lúc đó em sẽ dọn ra ngoài, lúc nào anh nghĩ muốn lên giường với em cũng rất tiện.”

Tống Ải Phong vuốt cằm trong chốc lát, nói: “Cũng không phải là không được… Nhưng mà, tiền thuê nhà sẽ được trừ vào trong phí bao dưỡng của em, mỗi tháng trừ một ít, còn lại đều là của em.”

Trần Bạch Mộng nửa ngày vẫn không nói nên lời, đôi mắt trừng to, không tin tưởng mà hỏi lại: “Tại sao lại như vậy, tình nhân được bao dưỡng của mấy kim chủ khác ai mà chả được cho nhà cho xe?”

Tống thiếu đến gần Trần Bạch Mộng, cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em khác với bọn họ.”

Trần Bạch Mộng bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, trong lòng nhộn nhạo. Chẳng lẽ, tổng tài thật sự nghiêm túc với cậu sao? Cho nên, trong tiềm thức mới muốn phân chia giữa cậu và những tình nhân bên ngoài khác, không muốn tiền tài làm ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ? Trần Bạch Mộng có chút ngượng ngừng, e thẹn hỏi: “Không giống chỗ nào?”

Tống Ải Phong nhẹ nhàng phun ra một câu: “Em là loại hình áp dụng kinh tế.”

Tình nhân áp dụng kinh tế? Trần Bạch Mộng sợ ngây người… Ý là nói bao dưỡng cậu tiết kiệm tiền có đúng không? Trần Bạch Mộng hầm hừ nói: “Anh vậy mà rất biết sử dụng tài nguyên đó.”

Tống Ải Phong nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian đi làm không được nói chuyện riêng tư.”

Trần Bạch Mộng tức điên, quay về phía Tống Ải Phong làm mặt quỷ, thở phì phò đi mất. Cho đến khi quay lại văn phòng, cậu mới nhớ tới hôm nay mình ăn mặc dâʍ đãиɠ như vậy, chính là muốn quyến rũ Tống tổng, thế nhưng lại bị hắn chọc tức đến quên mất.

Sau khi tan làm, Trần Bạch Mộng không có chỗ để đi đành phải trở về căn phòng trống trơn, thấy thần xem bộ kịch máu chó, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ cách câu dẫn tổng tài. Cậu nghĩ quá nhập tâm, ngay cả tiếng đập cửa vang lên rất lâu cũng không nghe được, cho đến khi người bên ngoài không kiên nhẫn trực tiếp đập nát ổ khóa, phá cửa đi vào.

Trần Bạch Mộng sợ đến mức nhảy khỏi ghế sô pha, muốn trốn vào phòng ngủ nhưng người đàn ông kia đã vào cửa. Người tới nhìn rất quen, Trần Bạch Mộng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại đây là nam nhân của Ân Yến Từ. Quả nhiên người nọ cũng không làm khó cậu, đi thẳng tới phòng ngủ của Ân Yến Từ. Thẩy bên trong không có ai, Ân Phượng Sơn thất vọng không thôi, hắn còn tưởng rằng là Ân Yến Từ cố ý không mở cửa cho hắn, cho nên mới đành phải phá cửa.

Trần Bạch Mộng run sợ, nhỏ giọng nói: “Yến Từ không có ở đây.”

Ân Phượng Sơn nhíu mày hỏi: “Cậu có biết em ấy đi đâu không?”

Trần Bạch Mộng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định bẩm báo đúng sự thật: “Anh ấy ra nước ngoài cùng với một người bạn cùng phòng khác rồi.”

Biết đối phương không cần thiết phải nói dối, Ân Phượng Sơn thở dài, nói: “Thật ngại quá, đã làm phiền cậu rồi, tôi sẽ gọi người đến sửa lại khóa an toàn cho cậu.”

Trần Bạch Mộng lập tức từ chối nói: “Không cần đâu, cứ để lại cánh cửa hư này cho tôi, tôi cần đến nó.”

Ân Phượng Sơn cảm thấy người này có chút khó hiểu, nhưng hắn không rảnh quan tâm, tùy ý Trần Bạch Mộng.

Hắn vừa đi, Trần Bạch Mộng đã lập tức gọi điện cho Tống Ải Phong, giọng nói run rẩy: “Tống tổng, em… em ở nhà một mình, có kẻ bắt có xông vào, mang rất nhiều đồ đi. Còn nói, sẽ quay lại cướp sắc… Em, em rất sợ…”

Bởi vì nói dối nên Trần Bạch Mộng nói năng rất lộn xộn, không theo logic nào. Tống Ải Phong chỉ nghe được mấy từ ‘kẻ bắt cóc’, ‘cướp sắc’ gì đó, hắn lập tức lao ra khỏi nhà, lái xe đi về phía này.

Tuy rằng bảo an ở Ngâm Sắc Lâu cũng rất có võ nhưng bên trong toàn là người đẹp muôn hình muôn vẻ, không chừng là có người dẫn theo ai về đây, cho nên nơi đó cũng không được an toàn một trăm phần trăm.

Tống Ải Phong đua xe một đường, rất nhanh đã tới Ngâm Sắc Lâu. Quả nhiên cánh cửa lầu 17 đã bị phá hư, trên đó còn có dấu vết hình viên đạn. Tống Ải Phong vội vàng chạy vào, lại thấy Trần Bạch Mộng bình yên ngồi xem TV, đồ đạc trong phòng có chút loạn nhưng rất khác xa so với hình ảnh bị cướp.

Thế nhưng lại bị đứa nhóc này tính kế, Tống Ải Phong dùng sức thở hổn hển lấy hơi, cắn răng hỏi: “Không phải em nói là bị cướp sắc à?”

Trần Bạch Mộng không có chút chột dạ nào mà gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua là muốn cướp sắc bạn cùng phòng của em, nhưng mà anh ấy không có ở đây, em lại không hợp khẩu vị của hắn ta nên hắn đi mất rồi.”

Trong trận chiến chọc đối phương tức giận, Tống tổng hòa 1-1 với Trần Bạch Mộng, quả nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân.

Tống Ải Phong tháo cà vạt ra trói chặt cổ tay Trần Bạch Mộng, cười lạnh: “Nhóc con, lá gan đúng là to phết, dám chơi tôi. Đêm nay không ȶᏂασ chết em thì coi như tôi thua.”

Trần Bạch Mộng hưng phấn vặn vẹo trên sô pha, cười nói: “Nói như vậy có nghĩa là người ta hợp khẩu vị của Tống tổng phải không? Tống tổng mau tới đây, bên trong người ta không mặc gì hết, vén áo ngủ lên là có thể trực tiếp ȶᏂασ em rồi.”

Tống Ải Phong nhướng mày nói: “Khẩu vị của tôi tương đối phức tạp, đêm nay sẽ cho em làm quen một chút.”

Dứt lời hắn kéo cà vạt, lôi Trần Bạch Mộng vào trong phòng bếp. Tài nấu nướng của Ân Yến Từ và Cố Ly Sao rất tốt, cho nên trong phòng bếp có đầy đủ các loại gia vị và nguyên liệu nấu ăn. Tống Ải Phong mở một lon sữa bò, đổ xuống bả vai Trần Bạch Mộng, nước sữa làm ướt núʍ ѵú, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, sau đó theo giữa hai chân chảy tới l*и da^ʍ.

Chất lỏng lành lạnh chảy xuôi trên người, hơn nữa còn chui vào trong lỗ l*и làm loạn, ướŧ áŧ trơn trượt. Trần Bạch Mộng ngồi trên bồn rửa mặt, xoa chân dài nói: “Cái l*и da^ʍ phun sữa, ưm ha… Bên trong còn có loại nước ngon hơn nhiều, tổng tài mau tới hút ra, Bạch Mộng là bò sữa của anh, dùng l*и đĩ phun sữa cho anh.”

Tống Ải Phong cười nói: “Nhưng mà tôi lại thích sữa bò chocolate hơn.”

Dứt lời, hắn lấy mấy miếng chocolate nhét vào trong l*и mềm của Trần Bạch Mộng, thịt da^ʍ bị vật lạ đâm vào kích động mấp máy run rẩy, rất nhanh chocolate đã chui hết vào trong cửa l*и, tiến vào sâu bên trong. Tống Ải Phong còn ngại không đủ, ngón tay đẩy miếng chocolate vào tận cùng, phảng phất như muốn đâm thẳng vào tử ©υиɠ của Trần Bạch Mộng.

Chocolate rất nhanh đã tan ra, lỗ da^ʍ của Trần Bạch Mộng bị chà đạp đến càng ngày càng nóng, chocolate hóa thành chất lỏng chảy vào chỗ sâu bên trong lối đi, cọ rửa mỗi một chỗ thịt nứиɠ, hòa cùng sữa bò tràn đầy vách l*и. Trần Bạch Mộng cúi đầu, tận mắt nhìn thấy l*и nhỏ của mình chảy ra chất lỏng màu nâu sền sệt, hai mép l*и cũng bị dán lại, cậu có loại cảm giác thịt l*и đều bị chất lỏng dính chặt vào nhau, vừa sợ lại vừa sướиɠ.

Tống Ải Phong nhìn Trần Bạch Mộng đang xấu hổ giống như con thỏ, trái tim bỗng nhiên rung động, kéo cậu qua liền hôn lên, đồn thời duỗi tay cởϊ qυầи mình ra, ©ôи ŧɧịt̠ bự nhắm ngay cái lỗ đang chảy chocolate rồi đột nhiên đâm vào.

Nước đường mềm mại dễ dàng bị ©ôи ŧɧịt̠ tách mở, có một ít chảy ra, một ít lại dán sát vào bên trong vách l*и, vừa ấm vừa trơn, chỗ riêng tư của hai người giống như được tơ lụa bao bọc, thoải mái không thôi.

Tống Ải Phong lại dùng ngón tay quẹt chút mật ong, lòng bàn tay xoa lên hộŧ ɭε của Trần Bạch Mộng, vừa thọc vừa nhét, trong ngoài cùng nhau kí©h thí©ɧ. Mật ong giống hệt quả cầu thủy tinh bao vây lấy hòn le, chẳng qua nó mềm hơn nhiều, theo động tác ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào rút ra, không ngừng nhộn nhạo, biến hóa hình dạng. Thoạt nhìn giống như le đĩ đang dâʍ đãиɠ thay đổi hình thái, thậm chí còn bị ȶᏂασ đến biến hình.

Trần Bạch Mộng chỉ cảm thấy toàn bộ hạ thể mình đều nhão nhão dính dính, vô cùng dơ bẩn, nhưng nam nhân vốn không cho cậu rửa sạch, chỉ lo hung ác đυ. ȶᏂασ, dịch da^ʍ cũng ham vui mà chảy ra, mấy loại chất lỏng hòa vào nhau khiến cho dưới háng lầy lội không chịu nổi. Nhưng càng như vậy thì nam nhân ȶᏂασ càng sướиɠ, hắn đè Trần Bạch Mộng trên bồn tiếp tục quấy sữa bò.

Côи ŧɧịt̠ bự vô cùng lợi hại, Trần Bạch Mộng bị chơi càng ngày càng sướиɠ, dần dần không thỏa mãn với việc chỉ có lỗ l*и được yêu thương. Sao nam nhân lại không chịu hôn lên người cậu, tuy rằng cậu không có vυ" bự nhưng da thịt trên ngực cũng rất mịn màng, hôn lên chắc chắn sẽ rất thoải mái mà… Trần Bạch Mộng mơ mơ màng màng, thấy bên cạnh có nửa bình rượu vang uống còn dư lại, liền trực tiếp cầm lấy đổ lên thân trên của mình, dâʍ đãиɠ tự vuốt ngực, quyến rũ gọi: “Kim chủ tốt của em, ha a… xoa xoa ngực cho em với, ưm hừ… Vυ" có mùi rượu vang, ăn rất ngon đó…”

Quả nhiên Tống Ải Phong bị mê hoặc, cúi người liếʍ mυ"ŧ da thịt Trần Bạch Mộng, rượu vang đỏ bị hắn liếʍ sạch, để lại dấu hôn tươi đẹp sậm màu.

Trần Bạch Mộng dùng cơ thể của mình đút no vị tổng tài có khẩu vị kì lạ, nhận lấy các loại cao trào. Cho đến khi bị ôm vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ, l*и da^ʍ vẫn còn chảy nước tí tách, phun nước rất lâu vẫn không chịu ngừng.

Mà Ân Phượng Sơn không tìm được vợ ở Ngâm Sắc Lâu, mấy ngày qua vô cùng khó chịu. Ngày đó hắn bị chọc giận đến lú đầu, gửi hết video trên giường cho Ân Ngọc Hoàng. Nhưng mà cùng ngày hắn đã lập tức hối hận, lại không có mặt mũi lấy đồ về. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Ân Yến Từ, lúc dùng tất cả các phương thức liên lạc mà vẫn không được thì hắn đã chắc chắn là đối phương đã biết hết thảy mọi chuyện.

Ân Phượng Sơn vận dụng mạng lưới tình báo của Thiên Hoàng Minh, mở cấp bậc cao nhất để tìm kiếm nhưng vẫn như cũ không tìm được người. Vậy chỉ có một loại khả năng, Ân Yến Từ đang trốn trong tổng bộ ‘Hoa Hồng Gió’.

Tuy mạng lưới tình báo của Thiên Hoàng Minh cực kì mạnh nhưng vẫn không thể một tay che trời, biết được hết mọi chuyện trong thiên hạ. ‘Hoa Hồng Gió’ là tổ chức tình báo lớn nhất toàn cầu, thực lực không thể khinh thường, ngay cả Ân Phượng Sơn cũng không tra được tổng bộ của họ nằm ở đâu. Nếu như Ân Yến Từ hạ quyết tâm trốn luôn ở đó thì bọn họ sẽ không còn gặp mặt nữa, như vậy thì làm sao mà giải quyết vấn đề?

Không thể tiếp tục để em ấy trốn ở đó, thời gian lâu dài, lỡ như Yến Từ thay lòng đổi dạ thì hắn phải làm sao?

Nếu không tìm thấy người, vậy thì phải nghĩ cách buộc em ấy tự mình xuất hiện.

Mấy ngày sau, tổng bộ ‘Hoa Hồng Gió’ ở Luân Đôn.

Ân Yến Từ mặc một bộ đồ huấn luyện màu đen bó sát người, kiểu dáng gợi cảm, lộ ra một nửa bầu vυ", thịt vυ" trắng tuyết lay động theo động tác của y. Đang đánh nhau với y là một đám người mới đang được huấn luyện, gần đây y không được nam nhân đυ. ȶᏂασ tiết dục nên vô cùng khó chịu, bọn người mới bị đánh đến thê thảm.

Ân Yến Từ không khách khí nói: “Các cậu đúng là một đám gà yếu, tôi còn chưa mặc áo ngực, lúc đánh nhau còn phải đỡ vυ" bự mà các cậu còn đánh không lại.”

Đám người mới khóc không ra nước mắt, nếu chúng tôi có thể đánh thắng anh thì đã sớm nổi tiếng trong giới tình báo rồi còn đâu.

Đang lúc Ân Yến Từ còn muốn tiếp tục đánh thì Feld đã xông vào đây, túm chặt cổ tay y kéo ra bên ngoài. Ân Yến Từ tránh xa hắn, ghét bỏ dùng tay cọ cọ lên quần, nói: “Đã nói là tôi không thích tiếp xúc với người khác rồi, cơ mà ông xã của tôi là ngoại lệ.”

Hai người đã đi đến vườn hoa, Feld tức phát điên nói: “Có thể đừng nhắc tới ông xã của cậu nữa hay không, cậu có biết anh ta đã làm ra chuyện gì không hả?”

Ân Yến Từ vô tội lắc đầu.

Feld rống giận: “Con mẹ nó, nhân viên của Thiên Hoàng Minh giống như đã phát điên, ngày đêm toàn lực tấn công chúng ta, thiết bị điện tử trong tổng bộ đã có 20% tê liệt, mấy thứ cơ mật đều bị đánh cắp. Ân Phượng Sơn tự mình gọi cho tôi, à không, phải nói là cảnh cáo tôi. Anh ta nói nếu như tôi không giao cậu ra thì anh ta sẽ công khai tất cả những dữ liệu tình báo đã đánh cắp, đến lúc đó ‘Hoa Hồng Gió’ của chúng ta sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị hai bên hắc bạch vây công.”

Ân Yến Từ có chút kinh ngạc, y thật sự không nghĩ đến nam nhân sẽ làm như vậy. Nhưng mà… đơn giản thô bạo, ác độc không biết xấu hổ xác thật là tác phong của Ân Phượng Sơn.

Feld tức giận đùng đùng, mái tóc màu vàng cũng săp dựng lên luôn rồi, tiếp tục quát: “Tên khốn kiếp kia, có phải là do tôi nhốt cậu lại không cho ra ngoài đâu, giao cái gì mà giao, cậu mà nghe lời tôi mới lạ.”

Ân Yến Từ vội vàng vuốt lông cho lão đại, nói: “Tôi sai rồi… Anh yên tâm, anh ấy sẽ không dám làm như vậy thật đâu. Anh nói với Ân Phượng Sơn, chỉ cần anh ấy lập tức dừng tay thì tôi sẽ đi gặp anh ấy.”

Lửa giận của Feld cũng đã tiêu bớt, tức giận nói: “Được rồi, hai người nhanh chóng tự giải quyết đi, tốt nhất là đừng có làm cho mọi việc rối tung khiến cho toàn bộ hắc đạo không được yên bình, nếu thật sự đánh nhau thì hai người các cậu sẽ là tội đồ.”

Ân Yến Từ nói: “Yên tâm đi, bọn tôi hiểu rõ.”

Feld đi rồi, Ân Yến Từ về phòng thay quần áo, sau đó kéo hành lý rời khỏi tổng bộ, thuê phòng trong một cái khách sạn. Trong nháy mắt y lộ mặt thì Ân Phượng Sơn đã được báo tin, hắn không lãng phí một giây nào, lập tức leo lên máy bay, bay đến Luân Đôn dỗ vợ.