Chương 14: Cảnh sát kiểm tra trong sạch của l*и da^ʍ, xin cảnh sát giúp đỡ chữa bệnh chảy nước, ép hỏi gian phu trên giường (Người đẹp ra nước ngoài)

Ân Ngọc Hoàng hoảng loạn khép máy tính lại, vọt vào phòng tắm xối nước lạnh, bây giờ mới dám tiếp tục xem video. Nhưng Ân Yến Từ và Ân Phượng Sơn làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt, cho dù Ân Ngọc Hoàng nỗ lực khống chế nhưng trái tim vẫn đập vô cùng nhanh, dưới háng ướt đẫm. Lúc hắn xem đến đầu óc hỗ loạn, chìm đắm trong cảm giác xấu hổ thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Ân Ngọc Hoàng hoảng sợ, luống cuống tay chân, thế nhưng lại quên mất phải bấm dừng video, trực tiếp bắt máy.

Hắn có chút ngoài ý muốn, người gọi đến lại là Mạnh Hoài Thanh. Chuyện ma túy cũng đã giải quyết cũng gần xong rồi, Mạnh Hoài Thanh nhớ bà xã nên lấy cớ là muốn hỏi bước tiếp theo nên làm gì để gọi điện thoại cho Ân Ngọc Hoàng. Gã đã chuẩn bị tinh thần đối phương sẽ không bắt máy, không nghĩ tới rất nhanh đã nghe được giọng nói của Ân Ngọc Hoàng, chỉ là hình như hơi thở của hắn có chút kì lạ?

Ân Ngọc Hoàng thật sự rất chột dạ, có loại cảm giác đang làm chuyện xấu lại bị bắt quả tang, vì hoảng hốt nên hô hấp dồn dập, không may nữa chính là tiếng kêu giường trong video lại truyền tới tai Mạnh Hoài Thanh, chuyện này rất khó làm người ta không hiểu sai. Mạnh Hoài Thanh tức khắc đen mặt, giọng điệu không tốt hỏi: “Ân Ngọc Hoàng, em đang làm cái gì?”

Ân Ngọc Hoàng hoảng loạn không phải ứng kịp, lắp bắp trả lời: “Tôi, tôi đang…”

Không đợi hắn nghĩ ra lí do để ứng đối thì một đợi tiếng rêи ɾỉ phóng đãng nữa đã vang lên, lúc này Mạnh Hoài Thanh đã hoàn toàn hiểu lầm, ‘rầm’ một cái cúp điện thoại.

Ân Ngọc Hoàng sửng sốt, qua một lát mới hiểu được vì sao đối phương lại tức giận. Hắn theo bản năng muốn gọi lại để giải thích nhưng lại bị lí trí ngăn cản. Giải thích gì chứ… Bọn họ không phải là người yêu, cũng không phải là chồng chồng, không có chút quan hệ nào thì cố tình muốn chứng minh trong sạch làm gì, có khi lúc đó sẽ không ngừng dây dưa nữa.

Cứ để cho anh ta hiểu lầm đi, cứ oán hận mình đi, hoặc là quên mình cũng được, cái nào cũng tốt.

Nhưng mà Ân Ngọc Hoàng lại nghĩ sai về Mạnh Hoài Thanh rồi, nếu như gã là loại người dễ dàng từ bỏ như vậy thì sẽ không có hai mươi năm chờ đợi này, thậm chí sau khi xảy ra chuyện đó cũng sẽ không giam lỏng Ân Ngọc Hoàng, cũng sẽ không có chuyện sinh ra Ân Yến Từ.

Vì thế đám cảnh sát đang làm việc trong đại sảnh liền thấy được cấp trên của bọn họ đang tức muốn học máu mà đi ra ngoài, vẻ mặt giận dữ, quanh người là hơi thở khủng bố. Ôi mẹ ơi, là có địa phương trọng điểm nào bị đặt bom à, sao sắc mặt Sở trưởng lại xấu như vậy, trước kia cho dù là có chuyện khủng bố nào xảy ra cũng chưa từng thấy ngài ấy mất khống chế như vậy. Ngài ấy là loại người dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng sẽ không chút nhíu mày, bằng không sẽ không có khả năng leo lên được chức vị cao như vậy.

Mạnh Hoài Thanh lên xe, đạp chân ga, xe chạy như bay khỏi sở cảnh sát, chỉ để lại một làn khói. Một tên cảnh sát buột nhiên thốt ra: “Sở trưởng đang vội vã đi bắt gian à?”

Kết quả vị cảnh sát đó bị hành hung, Sở trưởng là thần tượng của bọn họ, cho dù có người yêu thì cũng sẽ là người ta vội vàng dán chặt ngài ấy, sao có thể bị người ta đội nón xanh chứ?

Nhưng mà sự thật lại bị vị cảnh sát trẻ đó đoán đúng…

Lúc Mạnh Hoài Thanh đá cửa đi vào, Ân Ngọc Hoàng cũng vừa mới xem mấy video kia xong, vì bị lửa dục đốt người, lại đang ở nhà một mình nên hắn liền to gan cởi hết quần áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phát nứиɠ. Mạnh Hoài Thanh vừa thấy Ân Ngọc Hoàng đang trần như nhộng đi tới đi lui trong phòng khách thì lòng đố kị càng bành trướng.

Gã bước qua, ép Ân Ngọc Hoàng đang vô cùng kinh ngạc vào góc tường, bàn tay to ác động nắm chặt vυ" bự, lạnh giọng hỏi: “Gian phu của em đâu?”

Ân Ngọc Hoàng không nghĩ tới nam nhân lại tìm đến đây, trong lòng mừng thầm, lại không dám tiếp xúc với gã nhiều hơn, đành phải nói trái lòng: “Anh có tư cách gì mà hỏi tôi, cho dù tôi lên giường với ai thì anh ta cũng không phải là gian phu.”

Mạnh Hoài Thanh bị cơn phẫn nộ che lấp đầu óc, cười lạnh: “Ân Ngọc Hoàng, anh có thể chịu đựng hai mươi năm không gặp mặt, nhưng anh tuyệt đối không thể chịu đựng việc em lên giường với người khác. Cơ thể của em, trái tim của em đều chỉ có thể là của anh, cho dù anh không chạm vào thì cũng tuyệt không cho phép những người khác làm bẩn, em đã hiểu rõ chưa?”

Lời nói bá đạo không cho phép thương lượng này thế nhưng lại làm cho trái tim Ân Ngọc Hoàng rung động. Dường như từ sau lần lên giường đó, tất cả đều trở nên không thể khống chế, hắn ngàn vạn không nên đi trêu chọc người đàn ông này. Mạnh Hoài Thanh hùng hổ dọa người, ngoài miệng hăm dọa, cặp tay to kia cũng không nhường một tấc, nắm lấy hai cái vυ" da^ʍ hung ác xoa bóp, khiến cho người đẹp đang kiềm chế tìиɧ ɖu͙© vô cùng vất vả, l*и da^ʍ lại chảy ra rất nhiều nước, ngay cả trong không khí cũng có vị da^ʍ thoang thoảng.

Ân Ngọc Hoàng ra sức đẩy gã, vội la lên: “Mạnh Hoài Thanh, anh phát điên gì vậy hả, chúng ta đã chia tay, kết thúc rồi, đời này sẽ không còn… Buông tay, ha a… anh làm gì… buông tôi ra…”

Mạnh Hoài Thanh trực tiếp khiêng cái người đang trần trụi này lên vai, Ân Ngọc Hoàng đột nhiên bị khiêng lên, bàn tay to của nam nhân đè trên mông hắn, vυ" to rũ xuống, lay động dâʍ đãиɠ bên miệng của nam nhân, Ân Ngọc Hoàng xấu hổ đến sắp ngất, nhưng cho dù hắn la to đến cỡ nào thì Mạnh Hoài Thanh đều không rên một tiếng, trực tiếp khiêng hắn lên lầu, ném lên cái giường trong phòng ngủ.

Ân Ngọc Hoàng bị ném tới đầu váng mắt hoa, có thể thấy được nam nhân có bao nhiêu tức giận. Mạnh Hoài Thanh còn đang mặc đồng phục cảnh sát, gã cũng không còn hứng thú cởϊ qυầи áo, trực tiếp thả ©ôи ŧɧịt̠ bự ra, tách chân Ân Ngọc Hoàng, định lập tức xông vào.

Ân Ngọc Hoàng sợ gã rồi, đành phải nhận thua: “Đừng mà, tôi nói cho anh, không có gian phu, không có…”

Sau khi Mạnh Hoài Thanh bình tĩnh lại, nhìn kĩ trên người Ân Ngọc Hoàng, xác thật không có dấu vết nào khả nghi. Nhưng cho dù như thế, gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này.

Mạnh Hoài Thanh mặc đồng phục cảnh sát nghiêm túc cấm dục, tới gần Ân Ngọc Hoàng, thấp giọng nói: “Phá án cần phải có chứng cứ, muốn để anh tin em vô tội rồi thả em ra thì chỉ dựa vào lời nói của em vẫn chưa đủ. Mở chân ra, ngoan ngoãn để anh kiểm tra l*и da^ʍ, nếu không anh sẽ lập tức ȶᏂασ em ngay bây giờ.”

Kiểm tra l*и da^ʍ xem có nɠɵạı ŧìиɧ hay không? Thật là quá đáng… Nhưng Mạnh Hoài Thanh cứ khăng khăng như thế, Ân Ngọc Hoàng không cách nào từ chối, huống chi, nội tâm hắn đang khát vọng được nam nhân chạm vào.

Ân Ngọc Hoàng nhắm mắt lại, tách ra chân ra, bày ra tư thế sinh nở, đỏ mặt nói: “Được, mời cảnh sát kiểm tra, trả lại trong sạch cho tôi.”

Mạnh Hoài Thanh cắm ngón tay vào trong lỗ nhỏ, thô lỗ đâm vài cái, lạnh nhạt nói: “Xác thật không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông để lại, là do không bắn vào trong, hay là do em đã rửa sạch rồi hả?”

Cái lỗ phát nứиɠ hồi lâu của Ân Ngọc Hoàng kích động kẹp chặt ngón tay, chỉ moi móc mấy cái mà thôi nhưng cũng đã làm lý trí của hắn hỏng mất, Ân Ngọc Hoàng không nỡ để nam nhân rút tay ra, đành phải nói: “Thật sự không có, ưm a… Cảnh sát, có thể, ư ư… kiểm tra sâu bên trong thử xem… ha a… Kiểm tra kĩ một chút, đĩ da^ʍ thật sự không có hầu hạ đàn ông khác…”

Ngón tay Mạnh Hoài Thanh xoay vòng trong cái động da^ʍ, nhíu mày hỏi: “Nước ở đâu ra nhiều như vậy hử, không phải đã nói là không có đàn ông sao?”

Ân Ngọc Hoàng sắp bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến điên rồi, đầu óc hỗn loạn, cảm giác xấu hổ không biết đã bị vứt đi đâu rồi, hơn nữa vừa rồi lại xem nhiều video làʍ t̠ìиɦ như vậy, không tự giác phóng đãng hơn so với trước kia, mềm mại nói: “Là do không có đàn ông, ưm hừ… L*и da^ʍ mới nứиɠ như vậy, vẫn luôn, ha a a… phun nước, một ngày làm ướt tới mấy cái qυầи ɭóŧ, cảnh sát giúp tôi với…”

Mạnh Hoài Thanh bị yêu tinh này quyến rũ đến sắp phát nổ, rút ngón tay ra, thay bằng ©ôи ŧɧịt̠ bự, hung ác ȶᏂασ vào: “Mẹ nó, con đĩ, chuyện này mà cũng xin cảnh sát giúp? Hô, đυ. chết em, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự trị bệnh da^ʍ cho em.”

Ân Ngọc Hoàng không nghĩ tới nam nhân lại đột nhiên ȶᏂασ vào, tuy rằng thoải mái muốn chết nhưng hắn không dám lại phát sinh quan hệ với nam nhân nữa, hắn thở dốc đấm đánh nam nhân, trách mắng: “Anh không giữ lời, đã nói… ưm a… kiểm tra l*и xong sẽ… buông tha tôi… a a a… Đừng đυ. nữa… ư ưm… tôi trong sạch…”

Mạnh Hoài Thanh chà đạp làn da trắng nõn của Ân Ngọc Hoàng, khàn giọng nói: “Loại kiểm tra này cần phải có ©ôи ŧɧịt̠ bự mới có thể làm được, đúng rồi, còn cặρ √υ" đĩ đượi này nữa, có đút cho tên nào bú √υ" không hả?”

Cơ thể Ân Ngọc Hoàng bị chơi đến mềm nhũn, vốn đã đói khát, bây giờ nếm được ngon ngọt, càng thêm không cách nào kháng cự, khóc lóc nói: “Không có, vυ" bị xoa thật thoải mái, ha a… Sữa bị trữ rất nhiều…”

Thân thể đã lâu chưa được tưới tắm quả nhiên thừa rất nhiều sữa, mới chỉ đυ. vài cái đã trào ra, làm cho Mạnh Hoài Thanh uống đến sướиɠ. Nhưng mà nam nhân vẫn chưa quên vấn đề mấu chốt nhất, không buông tha hỏi: “Vậy tiếng kêu giường trong điện thoại là thế nào, không nói sẽ không cho em xuống giường.”

Hạ thể bị thọc vào rút ra ngày càng tàn nhẫn, nghiệt căn của nam nhân dường như muốn ȶᏂασ hư hắn, tùy ý rong ruổi bên trong lỗ l*и. Ân Ngọc Hoàng vừa sung sướиɠ lại vừa có cảm giác tội ác, trong chốc lát đã chua xót không thôi, nhưng sau đó lại bị kɧoáı ©ảʍ kéo về, quên mất chuyện vừa nghĩ. Hắn cảm thấy mình đang quay cuồng trên biển, nhưng lại có người túm hắn về, cho hắn tình cảm mãnh liệt và cảm giác an toàn… Ân Ngọc Hoàng không nghĩ nữa, chủ động co rút lỗ da^ʍ, phối hợp để nam nhân đυ. ȶᏂασ, thấp giọng rêи ɾỉ: “Tôi, a ha… đang xem phim sεメ nên mới có tiếng kêu giường, ưm a… Chậm một chút, mạnh quá, không chịu nổi…”

Mạnh Hoài Thanh nhân cơ hội ȶᏂασ một phát sảng khoái, bắn mấy đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thân thể Ân Ngọc Hoàng, làm xong còn ăn vạ trên giường không đi. Ân Ngọc Hoàng quay lưng lại, nhẹ giọng nói: “Đã biết rõ mọi chuyện rồi, anh đi đi.”

Mạnh Hoài Thanh lại xoa đi vết sữa loang lổ trên bộ ngực hắn, cười nói: “Sướиɠ xong thì lập tức đuổi người à? Giữa bạn giường cũng đâu có ai vô tình như vậy chứ. Còn nữa, một câu xem phim sεメ đã nghĩ muốn đuổi anh đi? Lúc đó tâm trạng của em rõ ràng không tốt, nói thật đi.”

Ân Ngọc Hoàng không còn sức tránh ra, chỉ có thể thảm thương bị nam nhân xoa ngực, ác liệt hơn nữa là một cái tay khác của Mạnh Hoài Thanh vẫn còn đang ở trong chăn trêu cợt hắn, xoa niết mép l*и, một lát thì siết chặt không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, một lát thì buông tay để cho chất lỏng dính dính nhão nhão trào ra, làm cho Ân Ngọc Hoàng lại lần nữa thấy trống rỗng.

Mạnh Hoài Thanh không hổ là cảnh sát, dễ dàng đánh tan phòng tuyến của Ân Ngọc Hoàng. Dưới cơn yếu ớt, Ân Ngọc Hoàng nói hết chuyện của Ân Yến Từ ra.

Mạnh Hoài Thanh im lặng, đối với đứa con trai này, không phải là gã không chú ý đến thậm chí bởi vì làm cảnh sát nên gã cũng biết được một thân phận khác của Ân Yến Từ. Tính cách của con trai… Mạnh Hoài Thanh suy đoán, hẳn là còn mạnh mẽ hơn cả Ân Ngọc Hoàng. Gã thở dài nói: “Nói hết chân tướng cho nó, để cho tự nó giải quyết.”

Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện rõ ràng về con trai… Chuyện năm đó giống như một cây đao cắm giữa hai người, mặc kệ bọn họ đang nằm chung trong một ổ chăn, da thịt kề cận. Một chậu nước lạnh xối xuống, tình cảm mãnh liệt cũng bị dập tắt, khung cảnh ấm áp giả tạo vừa rồi nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Mạnh Hoài Thanh đi rồi, Ân Ngọc Hoàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại bảo Ân Yến Từ về nhà.

Gần đây tâm trạng của Ân Yến Từ không tốt lắm, sau khi vào cửa y liền ngồi trong phòng khách lầu một, chờ Ân Ngọc Hoàng xuống. Y thả tóc, khoác một cái áo choàng lớn màu đỏ, sau khi về nhà thì thả lỏng, áo choàng lỏng lẻo lộ ra thân thể quyến rũ mê người. Y lười nhác hút thuốc, bộ dáng không có tinh thần, có chút sa đọa suy sút nhưng càng thêm câu dẫn linh hồn của đàn ông. Nếu y cứ để như vậy đi tới câu lạc bộ, chắc chắn sẽ có một đám người táng gia bại sản chỉ vì muốn ngủ một đêm với y.

Ân Ngọc Hoàng mặc áo ngủ xong đi xuống dưới, nhìn bộ dáng của Ân Yến Từ, vô cùng đau lòng tự trách. Trước kia, hắn nghĩ lầm Ân Yến Từ chơi đùa phóng đãng, lên giường với rất nhiều đàn ông, hưởng thụ bọn họ theo đuổi và yêu thương. Tuy rằng ngoài miệng hắn bảo Ân Yến Từ đứng đắn một chút, nhưng Ân Ngọc Hoàng cũng không thật sự muốn quản y. Lúc tuổi trẻ hắn bị tình yêu làm cho mình đầy thương tích, đến nay cũng không thể thoát ra, hắn không muốn Ân Yến Từ giẫm lên vết xe đổ của mình. Cho nên, dù cho có một đống tình nhân, không cần trả giá, chỉ cần hưởng thụ người khác cưng chiều không phải vẫn tốt hơn sao?

Nhưng không nghĩ tới, Ân Yến Từ nhìn như phóng đãng lại là một người si tình. Hơn nữa, đối tượng mà y yêu lại là người kia.

Ân Yến Từ nghe thấy tiếng động, giương mắt nhìn Ân Ngọc Hoàng, sắc bén nhìn thấy dấu hôn không giấu được trên cổ đối phương, cười nói: “Cuối cùng ba cũng phá công rồi sao? Tôi đã nói mà, có đàn ông thì mới sống dễ chịu được, ba còn giả vờ đứng đắn. Sao vậy, kêu tôi trở về để giới thiệu tình nhân cho tôi à?”

Ân Ngọc Hoàng không để ý tới Ân Yến Từ trêu ghẹo, mở máy tính ra, đưa những video mà Ân Phượng Sơn gửi tới cho y xem.

Ân Yến Từ nhấn nút tua nhanh, xem qua loa xong, rất lâu không lên tiếng, rũ mi, không biết đang nghĩ gì. Hồi lâu, y mới mở miệng: “Là do ông xã tôi đưa cho ba sao?”

Ân Yến Từ vẫn gọi Ân Phượng Sơn là ông xã như cũ, Ân Ngọc Hoàng lại nghe ra được mùi vị bi ai. Đau dài không bằng đau ngắn, hắn không do dự nữa, kể ra hết mọi chuyện cũ của nhà họ Ân, bao gồm cả việc Ân Phượng Sơn oán hận hắn.

Ân Yến Từ vẫn luôn lẳng lặng nghe, cuối cùng y bỗng nhiên cười cười, nói: “Thì ra là như vậy, đúng là đủ máu chó, trách không được…”

Trách không được Feld bảo y xem nội dung trong con chip kia, chắc là sợ y bị Ân Phượng Sơn lợi dụng rồi lại càng thêm tổn thương.

Ân Ngọc Hoàng thấp giọng nói: “Yến Từ, là ba có lỗi với con, ba biết con đau khổ…”

Ân Yến Từ ngắt lời hắn, nói: “Đừng có việc gì cũng ôm vào mình, ba, cái tính cách này của ba đến khi nào mới sửa được, lỗi của ba hay không phải lỗi của ba cũng khiêng trên vai, ba không mệt sao?”

Trong lòng Ân Ngọc Hoàng ấm áp, tuy đối giọng điệu đối phương vẫn không tốt lắm nhưng hắn biết Ân Yến Từ đang quan tâm mình. Có lẽ đứa con trai này thật sự còn kiên cường hơn nhiều so với hắn nghĩ, cũng sống rõ ràng hơn hắn. Ân Ngọc Hoàng không biết khuyên thế nào, liền hỏi: “Vậy con tính toán làm thế nào? Con, có hận hắn không?”

Ân Yến Từ cười bất cần đời, nói: “Hận anh ấy cái gì? Lợi dụng tôi trả thù ba sao? Hơn nữa, trước khi bên nhau, tôi với anh ấy là người xa lạ, anh ấy muốn lợi dụng con cũng không phải là không đúng, mắc câu là do tôi ngu xuẩn. Sau khi yêu nhau, chẳng lẽ hận anh ấy lừa thân lừa tâm tôi sao? Cũng không thể nói là lừa thân, lên giường với anh ấy con cũng rất hưởng thụ, chưa nói tới việc ai chiếm lợi của ai. Còn lừa tâm à? Trên đời này không có bất kì ai có thể lừa đi trái tim của Ân Yến Từ tôi mà còn có thể an toàn lui ra.”

Ân Ngọc Hoàng mê man, ngớ ngẩn hỏi: “Chẳng lẽ, con cũng không yêu cậu ấy sao?”

Ân Yến Từ thổi thổi tàn thuốc, nhàn nhạt nói: “Tôi đương nhiên yêu anh ấy, đúng là chuyện anh ấy làm có chút thiếu đạo đức, nhưng nếu cả đời không qua lại với nhau thì tôi có được lợi ích gì đâu? Anh ấy làm sai, cho nên tôi muốn anh ấy phải dùng quãng đời còn lại đền tội.”

Con người thì nên sống mạnh mẽ một chút, đừng nên tự đặt mình ở vị trí yếu hơn, bị chút thương tổn đã nhắc đi nhắc lại người ta làm việc có lỗi với mình như thế nào. Với Ân Yến Từ mà nói, không có ai có tư cách làm chuyện có lỗi với y, bởi vì y đủ mạnh, đắc tội y sẽ bị hung ác trả thù, thứ mà y xem trọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.

Ân Yến Từ bắt đầu cảm thấy thoải mái hẳn, so với không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cả ngày lo lắng đề phòng trái bom sẽ phát nổ, thì bây giờ đã biết hết chân tướng làm y thấy nhẹ nhàng. Biết được vấn đề mấu chốt, y mới có thể sử dụng thủ đoạn được, không phải sao?

Ân Yến Từ đứng lên, sửa sang lại áo choàng, che lại cặρ √υ" và cái mông đầy đặn, nói với Ân Ngọc Hoàng: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này. Còn nữa… hai mươi năm, mặc kệ là ôn chuyện cũ, hay là bắt đầu một lần nữa thì tôi vẫn mong ba sẽ buông tha cho chính mình.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ân Ngọc Hoàng, Ân Yến Từ thong thả đi ra ngoài.

Ân Phượng Sơn không liên lạc với y, chắc là làm cái chuyện khốn nạn kia xong nên vẫn còn đang rối rắm. Ân Yến Từ cũng không để ý tới hắn, trực tiếp trở về Ngâm Sắc Lâu.

Lúc vào cửa đã thấy Feld và Cố Ly Sao đang dính chặt vào nhau, tên lông vàng này lì lợm la liếʍ quấn lấy Cố Ly Sao, trên mặt anh không kiên nhẫn nhưng cũng không thật sự cự tuyệt, xô xô đẩy đẩy, nhìn qua càng giống như đang phát cơm chó hơn.

Ân Yến Từ không có chút tự giác mình là cái bóng đèn, tự nhiên hỏi: “Có phải hai người sắp quay lại nước Anh không?”

Cố Ly Sao đỏ mặt, vội nói: “Anh đi Luân Đôn công tác, không cùng một đường với anh ta.”

Feld tiếp tục dính chặt anh, dụ dỗ: “Được được… Là tôi đuổi theo em, bé cưng đừng quậy nữa, đi máy bay của tôi đi, em muốn xuất phát lúc nào cũng được, tiện hơn nhiều.”

Ân Yến Từ khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Tôi đi cùng hai người.”

Feld hỏi theo bản năng: “Cậu đi làm gì?”

Ân Yến Từ cười lạnh: “Tôi về tổng bộ ở mấy ngày, sao vậy, lão đại anh có ý kiến à?”

Feld kêu khổ thấu trời, đệch mẹ, chưa kịp chuẩn bị đã bóc hết gốc gác của hắn ra. Quả nhiên, Cố Ly Sao đang nghi ngờ nhìn bọn họ, dường như không vui.

Feld vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Bảo bối, em đừng nghĩ bậy, tôi sẽ giải thích với em.”

Cố Ly Sao hừ một cái: “Ai nghĩ bậy chứ, không phải muốn cùng đi sao, vậy nhanh lên, công việc của tôi rất gấp.”

Có nghĩa là đồng ý đi chung đường với hắn sao? Feld vui sướиɠ không thôi, trong lòng ghi một công cho Ân Yến Từ. Mấy người đều là phái hành động, đã chắc chắn rồi nên ©ôи ŧɧịt̠ chiều liền ngồi lên máy bay tư nhân của Feld.

Ân Yến Từ đi vô cùng tiêu sái, không mang chút hành lý, vẫn khóa cái áo choàng đỏ thẫm kia. Dù sao ở Luân Đôn cái gì cũng có, y cũng lười mang. Thấy hai tay Ân Yến Từ trống trơn, Feld cạn lời: “Ngay cả di động mà cậu cũng không đem theo sao?”

Ân Yến Từ tươi cười quyến rũ, ngón tay bắt lấy tua rua áo choàng chơi chơi, cố ý kéo áo xuống, để lộ hơn phân nửa cái vυ", dán sát bên tai Feld thấp giọng nói: “Tôi đã thông báo cho tổng bộ đóng hết tất cả phương tiện liên lạc của tôi rồi.”

Cố Ly Sao có chút không tự nhiên nhìn lén về phía bên này. Ân Yến Từ nhìn thấy, bật cười nói: “Cố Cố thật đáng yêu.”

Feld nổi một thân da gà, con mẹ nó, rốt cuộc là ai chọc Ân Yến Từ, yêu nghiệt này đã hoàn toàn hắc hóa rồi, lần trước cậu ta xuất hiện với bộ dạng này đã trực tiếp chơi chết mấy đứa nhỏ làʍ t̠ìиɦ báo, bây giờ không biết người gặp xui xẻo là ai.

Feld tự giác không thể trêu vào, nhanh chóng chạy trốn, dán đến bên người Cố Ly Sao dỗ dành bà xã.

Ân Yến Từ nhún nhún vai, không làm phiền bọn họ nữa, ngồi một bên đọc sách.



Editor: Tui thích tính cách tiểu thụ giống như Ân Yến Từ nè, mạnh mẽ dứt khoát, muốn cái gì là phải đoạt cái đó =)))