Chương 46

Cú đá của anh mạnh đến mức người bị thương phải ôm bụng và nhăn mặt vì đau.

Hải Khôn nhanh chóng trói anh ta bằng một sợi dây và nổi lên mặt nước với Quý Ngư trong tay.

Sau khi ra khỏi nước, cả hai đều thở hổn hển.

Lần đầu tiên Quý Ngư cảm thấy mấy phút ở trong nước dài như cả thế kỷ.

“Đau không?” Hải Khôn lấy tay che vết thương của cô, rõ ràng là hỏi cô có đau không nhưng anh lại cảm giác như ngực mình đột nhiên nứt ra, đau đến không thở được.

Ngay lúc Quý Ngư đang định gật đầu bởi vì thực sự rất đau thì anh mới nhận ra những người còn lại trong mười hai người anh kéo xuống nước vừa rồi, bây giờ họ đều vây quanh anh.

Toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, nhìn tàu Poseidon càng ngày càng xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đau, anh xử lý bọn chúng, tôi sẽ cắt lưới thả cá.”

Vừa dứt lời, cô quay người bơi về phía tấm lưới đánh cá đang bị tàu Poseidon kéo ngày càng xa họ.

“Quý Ngư, quay lại!” Hải Khôn hét lớn về phía mặt biển.

Nhưng cô đã ở dưới nước, hoàn toàn không thể nghe được những gì anh nói.

Khi Hải Khôn sắp đuổi kịp, một vòng người lao về phía anh định tấn công, hai người mà anh dẫn tới hoàn toàn không thể chống cự được, anh chỉ có thể tập trung xử lý những cá nhân này trước.

Những kẻ tấn công dùng đinh ba đâm anh, anh lại sử dụng phương pháp như trước, đầu tiên dùng dây thừng để điều khiển vũ khí của chúng và chiến đấu bằng tay không.

Hải Khôn đã tìm được cơ hội thích hợp để tách chúng ra và đánh bại từng người một.

Cuối cùng, anh thu thập được chục chiếc đinh ba và đồng thời đâm thủng đáy một chiếc thuyền bé dưới nước.

Lấy vị trí hiện tại làm trung tâm, mọi người vây quanh chiếc thuyền nhỏ, anh dùng dây thừng trói tay chân từng người rồi buộc vào cây đinh ba ở giữa, mỗi người chỉ hở nửa đầu để thở trên mặt nước.

Dù vùng vẫy thế nào họ cũng không thể thoát ra được, càng cố gắng thì họ càng bị buộc với nhau chặt hơn.

Công việc còn lại là kéo họ trở lại tàu Côn Bằng, anh để hai thành viên trên tàu của anh xử lý.

Hải Khôn quay người đuổi theo chiếc lưới cá bị kéo đi. Bơi được một lúc, anh đã nhìn thấy Quý Ngư đang dùng dao găm cắt lưới cá từ xa.

Bởi vì bị thương nên cô không thể dùng nhiều sức, lâu như vậy mới khoét được một cái lỗ nhỏ, ngay cả một nửa con cá cũng không thể chui ra ngoài.

Nước biển xung quanh cô đã nhuộm đỏ.

Đột nhiên, con dao găm trong tay cô rơi xuống.

Hải Khôn cảm thấy ngực đau nhói và nhanh chóng bơi tới.

Bên cạnh lưới đánh cá.

Quý Ngư kịp thời dùng chân bắt lấy con dao găm, dùng tay phải thu lại con dao găm, dùng miệng cắn lấy cán dao.

Tay trái của cô không còn chút lực nào, nó rất đau mỗi khi cô dùng lực. Cô nắm lấy lưới đánh cá bằng tay phải, ngậm con dao găm giữa hai hàm răng và tiếp tục cắt lưới.

Cô tin chắc rằng chiếc lưới đánh cá này chính là chiếc “lưới Tuyệt Hậu” trong huyền thoại.

Hoạt động đánh bắt cá độc ác trên biển diễn ra tràn lan, lưới mà ngư dân sử dụng ngày càng nhỏ hơn, từ 43 cm năm 2000 xuống còn 08 cm năm 2006, bây giờ lại càng nhỏ hơn nữa. Chúng không còn là lưới đánh cá nữa, giờ chẳng khác gì miếng vải.

Một lưới phủ xuống, đuổi cùng gϊếŧ tận! Vậy nên nó mới có tên là “lưới Tuyệt Hậu”.

Chất liệu làm lưới đánh cá cũng rất chắc chắn, Quý Ngư không thể cắt được. Cô ở trong nước quá lâu, hao tổn thể lực quá nhiều, vết thương càng ngày càng đau, cô đã có phần kiệt sức.

Những con cá lớn nhỏ trong lưới đang vùng vẫy một cách liều lĩnh, có một con cá heo đang vùng vẫy, dường như nó biết cô bị thương nên nó bất động nhìn cô xuyên qua lưới.

Dường như Quý Ngư nghe được nó đang hỏi cô có đau không?