Chương 44

Những chiếc thuyền nhỏ do hai tàu lớn cử đến gặp nhau trên biển, một cuộc hỗn chiến giữa hai chiếc thuyền đã bắt đầu.

Mặc dù Quý Ngư không hiểu lý luận sâu xa về bố cục tác chiến quân sự, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy rằng Hải Khôn chia quân trên tàu Côn Bằng thành ba tiểu đội và chính anh cũng đang đi giải cứu những con cá mắc kẹt trong lưới.

Chiếc thuyền nhỏ của họ chưa kịp đến gần lưới kéo thì lại có ba chiếc thuyền nhỏ nữa xuất hiện từ phía bên kia của tàu Poseidon, chúng đột nhiên xuất hiện như một bầy sói, mỗi chiếc thuyền nhỏ có bốn người, tất cả đều vây quanh Hải Khôn và những người khác mà một chiếc thuyền nhỏ của các anh lại chỉ có ba người.

Tàu Côn Bằng không có nhiều người lắm, chỉ có Hải Khôn, Trịnh Tông, Lý Thu và Sơn Trà luôn ở lại còn những người khác đến rồi đi, khi đông nhất cũng chỉ có ba mươi bốn mươi người.

Trong hai ngày qua, cô chỉ thấy khoảng hai mươi người tham gia huấn luyện, đã vậy còn chia làm ba đội!

Một cái gì đó đáng sợ hơn đang đến.

Quý Ngư nghe thấy tiếng súng từ phía sườn tàu Côn Bằng, cô quay lại nhìn nhìn thì thấy một hàng thuyền nhỏ khác đang tấn công, Trịnh Tông chỉ huy bốn năm người còn lại ứng đấu.

Chết tiệt!

Không phải bọn họ đang lấy ít đánh nhiều sao?!

Quý Ngư thấy tình hình này thì vô cùng tức giận, trái tim cô như muốn nổ tung.

Trong tình hình như vậy, cô không thể ngồi yên được, cô yên lặng nhìn mặt biển, nghĩ xem mình có thể làm gì.

Quý Ngư suy nghĩ khoảng một phút, cuối cùng cũng quyết định. Cô quay người trở lại khoang tàu, tìm con dao găm mình đã dùng.

Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, một viên đạn đã bắn xuyên qua cánh cửa.

Cảnh tượng này tình cờ rơi vào mắt Trịnh Tông, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, anh ta hét lớn về phía cửa.

“Quý Ngư, cúi người xuống!”

“...”

Ngay lúc Trịnh Tông đang định chạy về phía khoang thuyền thì một viên đạn bay tới, anh ta nhanh chóng nằm sấp xuống.

Chẳng mấy chốc, những viên đạn lần lượt được bắn ra, ngày càng dày đặc, tạo thành một tấm lưới bao phủ lấy anh ta.

“Anh thủy thủ, bắt lấy!” Một người đàn ông chạy ra từ khoang tàu, lăn lộn trên boong tàu và ném cho anh ta một khẩu súng.

Trịnh Tông chộp lấy súng và bắn ba phát về hướng viên đạn, tìm chướng ngại vật làm chỗ ẩn nấp, cố gắng lăn về phía cửa khoang tàu.

Tình huống bất đắc dĩ, trên boong chỉ có sáu bảy người nằm vây quanh thuyền, cố gắng bảo vệ xung quanh.

Giữa cơn mưa đạn, họ hầu như không thể di chuyển được nửa bước.

Bên trong khoang thuyền.

Sau khi Quý Ngư tìm thấy con dao găm, cô mở cửa sổ hướng ra mặt biển, bước ra ngoài và nhảy xuống.

Có thứ gì đó bay đến từ phía sau cô, “vèo” một tiếng với tốc độ cực nhanh, một cơn gió lạnh thổi tới.

Ngay sau đó, gần như có tiếng súng nổ vang lên từ cả phía trước và phía sau cô.

Cô lặn xuống biển, âm thanh vẫn theo cô rất xa.

Mãi cho đến khi cô lặn xuống biển sâu, âm thanh đó mới dần biến mất.

Quý Ngư bơi nhanh dưới đáy biển về hướng tàu Poseidon, đồng thời từ từ nổi lên vùng biển nông, áp suất ở vùng biển nông thấp nên cô có thể bơi nhanh hơn.

Cách đó không xa, Hải Khôn cùng hai người trên thuyền nhỏ đang đối phó với mười hai người trên ba chiếc thuyền nhỏ khác.

Hải Khôn để cho hai người còn lại xử lý hai chiếc thuyền nhỏ trước, anh nhảy xuống nước, trong tay cầm một ngọn giáo bình thường, một đầu là một cái xiên bằng kim loại, một đầu thì buộc vào một bó dây thừng, đây là công cun thường được sử dụng bởi những người săn cá voi bằng cách thủ công.

Tàu Côn Bằng đi theo tàu săn cá voi, họ chỉ có thể bắt sống những người săn cá voi trên tàu chứ không thể hại tính mạng của chúng. Vì vậy vũ khí họ sử dụng là những công cụ truyền thống nhất, trừ khi những người trên tàu săn cá voi nổ súng trước, nếu không họ sẽ không mang súng ra chiến đấu.

Ngay khi Hải Khôn nhảy xuống nước, mười hai chiếc đinh ba kim loại đặc biệt trên ba chiếc thuyền bay về phía anh cùng một lúc.