Xem ra, hắn không phải tới dò la ý tứ, nhất định là muốn tới hỏi tội cô. Mà theo các nghiên cứu về tính tình dữ dằn của những kẻ đồ tể, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.
“Cô không dám đối mặt với tôi, trong lòng có gì khuất tất sao?”
Đồ Tỉ Phu nhìn bóng lưng cô cười lạnh. Thì ra, đối thủ của hắn là một tiểu quỷ nhát gan chỉ dám lén lút lập mưu tính kế sau lưng.
“Gọi tôi? Có chuyện gì sao?”
Từ Đông Thanh xoay người quay lại, kiên định đối diện với hắn. Mép váy dài cuộn lên hé mở cái váy ngắn hình lượn sóng trắng như tuyết, tôn thêm cho cô vẻ mặt vô tội hoàn mỹ.
Cô chính là Từ Đông Thanh?
Nham hiểm lẫn cuốn hút, hắn không quên đánh giá cô.
Đúng vậy, hắn thừa nhận, theo tiêu chuẩn đánh giá “Đơn thuần” của một cô gái ở tuổi mười sáu mà nói, cô rất thông minh, thấy rõ tính cách gan dạ, trưởng thành.
Hai con mắt sáng gần như trong suốt, khéo léo che giấu sự giảo hoạt ở trong nhưng không qua khỏi mắt thần của hắn. Gương mặt chỉ bằng bàn tay mà lại không thiếu nét biểu cảm nào, tiết lộ sự tồn tại song song hai phẩm chất trầm tĩnh và cao ngạo cực kỳ đặc biệt. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn rất có cá tính. Từ việc chân mày xinh đẹp nhíu chặt, cô có vẻ rất bướng bỉnh.
Xem ra, cô tuyệt đối không phải là thiên kim tiểu thư cả ngày chỉ biết có tiền.
Cô gái này phức tạp không giống người khác làm cho hắn phải cảnh giác, hắn đã gặp gỡ đối thủ đầu tiên trong đời.
Nhưng mà tức giận không che giấu được dáng vẻ nhếch nhác của hắn. Trong cả buổi sáng, hắn đem dáng vẻ này chịu đủ mọi ánh mắt cười nhạo của người khác. Tôn nghiêm chưa từng cúi đầu trong một đêm bị ném xuống đất chà đạp.
Chờ đến khi bắt được kẻ chủ mưu, hắn tuyệt đối sẽ lấy toàn bộ nhục nhã hôm nay trả lại nghìn lần cho kẻ đó!
Từ ánh mắt âm u không định của hắn, Từ Đông Thanh lập tức hiểu rằng hắn biết tất cả, chỉ là, cô không sợ.
Ánh mắt cô nhằm vào cái cằm sạch bóng của hắn, có chút nuối tiếc . Nhưng đem tác phẩm vĩ đại của một thiên tài nghệ thuật không chút do dự cạo nhẵn, cô đoán cô có thể trở thành một thế hệ thiên tài vô danh, có lẽ vì vậy mà chết.
Cằm của hắn coi như cũng đẹp mắt. Tạo hình mới không có nơ con bướm, lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sạch sẽ cũng được xem là vui tai vui mắt .
Không giống phần lớn nam sinh, rõ ràng râu dài cũng không chịu cạo, hoặc là để lông mũi, hoặc là một ít nam sinh, tự biết không thể có được tính cách tự nhiên phóng khoáng, lại cạo ngổn ngang, để lại một đống dài ngắn lộn xộn như bãi tha ma, giống như nhiều năm không ai sửa sang lại.
“Là cô làm?”
Một câu chất vấn thô lỗ, đem suy nghĩ của cô đang chu du ở bãi tha ma thu lại.
“Anh thật thô lỗ, không ai dạy cho anh lễ nghi khi nói chuyện với người khác hay sao?” Cô cố ý bày ra nét mặt không vui đổi chủ đề.
“Quay lại, trả lời tôi!” hàm răng đều đặn tỏa khí lạnh.
Hắn mà là người thô lỗ, sớm nên đem đầu cô nhét vào bồn cầu, đem mắt cô rửa sạch sẽ, để cho cô biết rõ người cô chọc phải là ai?
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Từ Đông Thanh nở nụ cười xinh đẹp, hai cánh tay không tự chủ được nổi da gà.
Rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba, mười tám tuổi lại có thể làm cho người ta run sợ bởi cơ thể cao lớn cường tráng, đột ngột bị bó buộc trong bộ đồng phục tiêu chuẩn Quý tộc chật chội, rất giống con thú không chịu thuần hóa bị ép mặc quần áo vào. Chiều cao một mét tám mươi khiến Từ Đông Thanh phải ngẩng đẩu mới có thể đáp lại ánh mắt của hắn, giống như nhìn lên một pho tượng đồng của nhân vật vĩ đại.
Cô thấp hơn hắn một khoảng lớn, nhưng khí thế của cô không thua hắn!
Hung hăng trừng mắt, cô lấy ánh mắt trong vắt giằng co với hắn. Đồ Tỉ Phu không thể tưởng tượng rằng đôi mắt này có thể đem lời nói dối che giấu không chút sơ hở.
Sỉ nhục, nhếch nhác và tức giận, giống tác dụng của hóa học, trong nháy mắt sinh ra phản ứng kịch liệt. Hắn hận không thể dùng ánh mắt sắc bén phá vỡ bộ mặt tươi cười dối trá của cô, khoét ngực cô, xem xem gan cô lớn đến mức nào.
Dám trêu chọc hắn, cô là người đầu tiên!
Suy nghĩ thấu đáo, Đồ Tỉ Phu thoải mái ngoài ý muốn. Hắn buông lỏng hai hàng lông mày căng thẳng, khuôn mặt đẹp trai từ từ giãn ra.
“Thì ra là đầu óc cô lại tệ như vậy, ngay cả nghe cũng không hiểu.” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Anh—“ Từ Đông Thanh không vui nhíu mày. Người này chẳng những nhân phẩm thấp kém, tính tình không tốt còn có cái miệng độc. “Có rắm mau thả, tôi rất bận.” Cô cũng không khách khí, ném cho hắn một câu thô lỗ.
“Cái rắm của tôi cô còn chưa có tư cách để nghe.” Hắn cố ý so miệng độc với cô.
“Ai muốn nghe thấy cái rắm của anh, ghê tởm!” Từ Đông Thanh tức giận mắng.
Tức giận sẽ làm hỏng tâm trạng vừa đếm xong 50 tờ tiền mặt óng ánh, lại còn cùng kẻ thua cuộc bàn chuyện cái rắm, cô xoay người muốn đi.
“Cô ăn gan hùm nuốt mật gấu hay sao mà dám xuống tay với râu của tôi?”
Nhịp tim đập nhanh. “Anh có chứng cớ sao?” Dù sao hắn chắc chắn không có bằng chứng, cô kiên quyết phủ nhận đến cùng.
“Cô còn dám nói, đây không phải là của cô sao?”
Trong lòng bàn tay hắn, không biết từ lúc nào có thêm một sợi dây chuyền.
Từ Đông Thanh coi như tỉnh táo, thoáng chốc kinh hoảng sờ cổ mình. Sợi dây chuyền đeo bên người nhiều năm quả nhiên không cánh mà bay.
“Anh trộm đồ của tôi!” Từ Đông Thanh thẹn quá hóa giận. Hắn lấy sợi dây chuyền trên cổ cô từ lúc nào, sao cô không phát hiện ra vậy?
“Trộm?” Hắn cười lạnh. “Tôi không có lén lút như cô, nửa đêm dám vào phòng nam sinh làm chuyện người không biết quỷ không hay.”
“Tôi chỉ cạo râu mép của anh, lấy đâu ra chuyện người không biết quỷ không hay?” Từ Đông Thanh cực kỳ tức giận đỏ mặt.
Hắn cười lạnh. Cô dù giảo hoạt cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly.
“Quả nhiên là cô!” Hắn nâng lông mày, cắn răng, nghiến lợi giống như đang muốn cắn từng miếng thịt của cô.
“Không sai. Râu mép của anh là tôi cạo. Anh muốn như thế nào?” Cô hất cằm, chắc chắn hắn không làm gì được cô.
Không ai dám động đến râu của hắn, ngay cả cha hắn cũng không làm được gì, vậy mà cô có thể thoải mái hỏi hắn “Muốn thế nào?”
Đáng hận nhất không phải việc cô ta hành hạ râu mép hắn, mà là để lại một cái nơ bướm đáng chết, buộc hắn nhịn đau thương tự cạo đi râu bảo bối ba năm.
Sáng sớm hôm nay, lúc tỉnh dậy đầu óc hắn choáng váng, ở trước gương phát hiện mình gặp quỷ, lần đầu tiên trong đời sợ hãi kêu lên.
Khi bình thường trở lại, hắn cầm con dao cạo râu để sửa lại râu bảo bối, từng nhát cạo đi dấu hiệu ác ma hình nơ bướm, vừa vô cùng chán ghét vừa đau lòng cực độ. Nghĩ đến cảm xúc sau này, hắn phát điên thề rằng, nhất định phải bắt được hung thủ.
“Tại sao?” Hắn âm trầm hỏi.
“Râu mép của anh rất chướng mắt, làm cho người khác thấy ghét.” Nhưng thực ra thì đáp án đang nằm trong túi của cô.
“Cô quả thực là chán sống rồi!” Đồ Tỉ Phu trong miệng phun ra mấy chữ.
Đối mặt với khí thế kinh người như thế, nhưng Từ Đông Thanh không sợ nhún nhún vai, cơ bản không ảnh hưởng bởi dáng vẻ của hắn .
Thái độ của cô khiến người ta nổi giận, Đồ Tỉ Phu tức đỏ mặt, ngón tay kịch liệt co duỗi, phát ra tiếng răng rắc.
Hắn sao có thể khinh thường sơ suất, ngủ say như chết để một đứa con gái xông vào phòng, còn phách lối cạo râu của hắn mà hắn vẫn hồn nhiên không biết?!
Cô như thế nào mà làm được như thế?
“Cô bỏ thuốc vào trong nước sao?!”
Bất chợt, trong đầu Đồ Tỉ Phu nghĩ tới ly cà phê hôm qua – không biết ở đâu xuất hiện trên bàn của hắn.
Hắn bây giờ làm việc lớn, thế mà lại bị cô sắp đặt, khó trách uống xong cà phê, lúc trở về phòng, cả người hắn có cảm giác như cọp bị đánh thuốc mê, không cưỡng lại được ngủ say như chết.