Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

6.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái có tính cách mạnh mẽ muốn chinh phục một người kiêu ngạo như anh thì phải làm sao? Hắn kiêu ngạo đến độ coi cả thế giới chỉ trong bàn tay của mình, không những th …
Xem Thêm

Hắn giận đến nghiến răng, nhưng hơn cả tức giận là mình không thể giải thích được sao lại lưu luyến vẻ mặt thỏa mãn của cô, không khống chế được bản thân mỗi ngày mua một đống thức ăn lớn đến nơi này chịu ngược.

“Có phải anh mắc phải chứng hay quên không? Ngày hôm qua cũng quên nước tiên thảo …” cô khắt khe lật nợ cũ.

Note: tiên thảo là một loại cây thuốc 

“Hôm nay tôi không quên, đây!” Đồ Tỉ Phu nén giận, lấy từ trong túi bịch nước tiên thảo mà hắn đã phải vất vả xếp hàng nửa giờ.”

“Nhưng anh quên trà sữa trân châu của tôi.” Cô vẫn đầy một bụng tức giận.

Đồ Tỉ Phu xanh mặt, quét đất đứng lên, nhất thời cái l*иg chim bồ câu của cô tràn ngập không khí áp bức khiến người ta hít thở không thông.

“Anh…anh nghĩ làm gì?” Từ Đông Thanh hoảng sợ ngước nhìn hắn, hạt bắp non như tảng đá cắm trong cổ họng.

“Đòi nợ em còn thiếu tôi!” dù sao cô cũng chưa bao giờ biết báo đáp cho hắn cái gì, không chủ động yêu cầu cô thù lao thì thật có lỗi với bản thân.

“Tôi, tôi còn chưa ăn xong…” cô lắp bắp, ánh mắt sâu thẳm như nước tiên thảo khiến cô không tự chủ được run rẩy.

“Không sao cả, dù sao cũng vừa lúc tôi đang đói bụng.”

Hắn giống như con mãnh thú đói bụng, mãnh liệt ngậm chặt cô. Hắn vừa thưởng thức cánh môi ngọt ngào của cô vừa thưởng thức mùi vị ngọt ngào của thức ăn hòa lẫn với nước bọt.

Hắn giống như cây đuốc, càn rỡ thiêu đốt cô. Cô hoảng hốt phỏng đoán, cô rất nhanh sẽ bị nụ hôn nóng bỏng của hắn khống chế, hai tay hai chân đầu hàng, mặc cho hắn định đoạt.

“Dừng….dừng! Tôi còn có bài kiểm tra muốn sửa.” Cô tìm thấy một chút lí trí cuối cùng, dùng sức đẩy hắn ra.

“Tôi có thể giúp em…” hơi thở Đồ Phu không ổn nói, trong ánh mắt nồng đậm ngập tràn khát khao hôn cô.

“Được.” cô gật đầu một cái, bước chân đến ban công nhỏ lấy cây lau nhà ra. “Anh có thể giúp tôi lau nhà.”

Đồ Tỉ Phu ánh mắt nóng bỏng nhìn cây lau nhà trong tay cô, ánh mắt tóe lửa cuối cùngdịu xuống.

“Em muốn tôi giúp em lau nhà?” hắn một lần nữa xác định.

“Đúng vậy, anh không phải nói giúp tôi sao?” Từ Đông Thanh mặc dù đầu óc mù mịt nhưng lỗ tai không điếc.

Nhìn cây lau nhà, rồi lại nhìn khuôn mặt hồng hào của Từ Đông Thanh, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn xốc lấy cây lau nhà vào phòng tắm lấy nước, buồn khổ lau nhà.

Hắn là đang trêu ghẹo ai?

Không có khí phách nam tử lau nhà, Đồ Tỉ Phu ảo não tự hỏi bản thân,

Vì muốn nhìn vẻ mặt thỏa mãn ăn uống chán chê của cô, không tự chủ được nghiện đôi môi ngọt ngào của cô, hắn chấp nhận bảo em trai ngày ngày đến trường báo danh? Lần này còn phải thực hiện nghĩa vụ của một công nhân vệ sinh thay cô sửa sang lại nhà cửa….

Gia thế và tôn nghiêm đàn ông của hắn giờ rốt cuộc đang ở đâu?

Hơn nữa giữa bọn họ còn có đυ.ng chạm, món nợ này hắn còn không đòi lại toàn bộ, lại phát hiện mình bị cô xoay như kẻ ngốc.

Vì một nụ hôn – hắn có phải đã trả giá quá cao?

Mấy ngày liên tiếp Từ Đông Thanh phỏng đoán sẽ là người chịu trách nhiệm chính cho hoạt động tự mình vươn lên trong hai ngày nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường mà toàn thể giáo viên Đế thánh đều dự tính thực hiện mỗi năm một lần.

Thực tế thì Từ Đông Thanh tuyệt đối không muốn tham gia hoạt động tự mình vươn lên nhàm chán một chút nào, cô tình nguyện ở nhà ngủ, bổ sung năng lượng đã tiêu hao vì giáo hóa một đám tiểu quỷ còn hơn.

Nhưng cô ngại mình là người chịu trách nhiệm chính, sợ người khác mượn cớ đánh giá thành tích, chỉ có thể gắng gượng tham gia.

Nhất là nghĩ đến mâu thuẫn phức tạp với Đồ Tỉ Phu, quan hệ dây dưa không rõ ràng, lại càng thấy phải tìm bạn trai để ngăn chặn tân gốc mối quan hệ này với Đồ Phu cũng là một chuyện vô cùng khẩn cấp.

Có lẽ cô cũng có thể nhân cơ hội hoạt động tự mình vươn lên lần này thuận lợi tụ hợp với Nhan Như ngọc. Sau này người đưa thức ăn khuya sẽ là Nhan Như Ngọc, mà không phải Đồ Phu luôn đòi hỏi báo đáp.

Nhưng không biết tại sao ý nghĩ này mặc dù khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng một chút tâm trạng vui mừng cũng không có, thậm chí còn cảm thấy mất mát.

Mất mát?

Nếu không phải giờ phút này Từ Đông Thanh đang ngồi trên xe du lịch Nghi Lan, mà Nhan Như Ngọc vẫn ngồi cùng xe, cô nhất định sẽ không để ý đến hình tượng ôm bụng cười lăn lộn.

Cô với Đồ Phu căn bản ai cũng thấy không vừa mắt đối phương, có thể thoát khỏi hắn cô còn vui mừng không kịp, tại sao phải mất mát?

Lục lọi một túi đồ ăn vặt trong người, Từ Đông Thanh ăn uống thả cửa nhằm quên đi tâm trạng rối rắm phức tạp của mình, một bên cười hi hi ha ha nói chuyện phiếm với giáo viên dạy Anh văn.

Đi xe bôn tiếng đồng hồ, Từ Đông Thanh ăn hết toàn bộ túi đồ ăn vặt, vốn là một cái túi nặng trĩu, khi xe đến nơi chỉ còn một đống túi vô dụng.

Lượng thức ăn lớn làm giảm tốc độ hoạt động của đầu óc, cũng làm cho cô bớt chút phiền não, dừng chân ở sơn trang vui vẻ chạy tới chạy lui.

Đập vào mắt là cảnh đẹp tự nhiên nguyên thủy, Từ Đông Thanh không khỏi mừng thầm, một áo sơ mi lam nhạt nhẹ nhàng, quần sooc vàng nhạt khiến cô trở nên xinh đẹp động lòng người.

Đặc biệt là ở vùng núi thái bình có non sông tươi đẹp, cảnh đẹp tự nhiên, rừng núi nguyên thủy không bị thế sự quấy nhiễu, nhất định cô sẽ tạo cơ hội tốt để Nhan Như Ngọc chú ý cô với người khác hoàn toàn không giống nhau.

Đang vui vẻ suy nghĩ mơ màng, bỗng một bóng dáng quen thuộc thoáng qua đầu, Từ Đông Thanh cố ý coi thường tâm trạng bị rối loạn, giả vờ chính mình đang hết sức mong đợi cơ hội hiếm có.

Tối nay cô nhất định phải làm cho một Nhan Như Ngọc kín đáo phải bộc lộ nội tâm nhiệt tình!

Từ Đông Thanh cố đè nén niềm háo hức, vừa hát vừa ôm chồng tài liệu đi tới mỗi phòng, phân phát hội lửa trại tối nay, nhân tiện tuyên bố nội dung hoạt động.

Từ khi vào Đế thánh đến nay, cô chưa bao giờ trải qua làm những việc loay hoay như vậy. Từ đầu đến cuối, trên mặt cô luôn là nụ cười thân thiết, ngay cả đối với mỗi giáo viên có nhiều vấn đề phức tạp, cô cũng vô cùng kiên nhẫn giải đáp giống như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Từ Đông Thanh huýt sáo ra khỏi căn phòng cuối cùng, cẩn thận kiểm tra một đống công việc bề bộn, nhìn xem có bỏ sót cái gì không, đảm bảo tiến hành thành công kế hoạch buổi tối, không để cho một tình huống oái ăm nào gây gián đoạn.

Cô đột nhiên phát hiện, dự định là hai mươi tám phòng, sao giờ lại có 29 phòng? Phía trên còn không có tên, làm cho người ta có cảm giác chẳng lành.

Những tài liệu này tất cả là của thư kí Chủ tịch đưa cho cô, ngay cả phòng cũng do thư ký đặt, Từ Đông Thanh ngoài việc làm mấy chuyện lặt vặt không quan trọng bên ngoài, còn lại cô cũng không biết gì hết.

Từ Đông Thanh nghi ngờ gõ cửa phòng số 29, bên trong có giọng nói quen thuộc vọng ra khiến cô cảm giác mình mắc chứng vọng tưởng.

Hắn không phải mấy ngày nay đi họp ở Bộ Giáo Dục sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

“Làm sao anh lại ở đây?” nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc sau cánh cửa, cô phát hiện bản thân lòng dạ vô cùng ngổn ngang.

Nhất là chạm đến bờ môi mỏng hấp dẫn, Từ Đông Thanh giống như bị kìm hãm, chợt cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cánh môi nóng lên.

“Tôi là Chủ tịch, có thể nào bỏ qua cơ hội bồi đắp tình cảm với nhân viên cơ chứ?” ánh mắt hắn tĩnh mịch nóng bỏng khóa chặt trên người cô.

Từ Đông Thanh hoảng hốt ngửa đầu nhìn hắn, tựa như đáy lòng kích động nhớ nhung…

Gặp quỷ hay sao mà cô có thể nhớ nhung ác ma kiêu căng ngạo mạn này được?

Nếu quả thật có nhớ nhung, nhiều lắm cũng chỉ nhớ tới thức ăn hắn đem tới mỗi đêm, nhớ nhung mỗi đêm có người giúp cô lau nhà. Nhưng có lẽ cô quả thật có chút nhớ nhung nụ cười mê hoặc của hắn, nhớ ánh mắt nóng bỏng của hắn, còn nhớ đôi môi nóng bỏng của hắn….

Thêm Bình Luận