Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

6.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái có tính cách mạnh mẽ muốn chinh phục một người kiêu ngạo như anh thì phải làm sao? Hắn kiêu ngạo đến độ coi cả thế giới chỉ trong bàn tay của mình, không những th …
Xem Thêm

“Cô đói bụng?” Hắn nhìn đồng hồ, sắp chín giờ. Hắn biết khẩu vị của cô rất dọa người, nhưng hiện tại ăn khuya có sớm quá không.

“Tôi còn chưa ăn bữa tối.” Từ Đông Thanh quả thật bị vẻ mặt khinh bỉ của hắn làm cho tức chết.

Cô như con cún mệt mỏi, đã vì “gia sản tư nhân” nhà hắn mà cúc cung tận tụy, hắn lại làm ra vẻ như không biết, thật là đáng ghét.

Nhìn hơi thở mong manh giống như sắp chết đói đến nơi của cô, Đồ Tỉ Phu trong nháy mắt động lòng trắc ẩn.

“Tôi xuống dưới một chút, sẽ về ngay.” Đồ Phu đột nhiên xoay người ra ngoài.

Từ Đông Thanh gần như nhảy dựng lên, theo sát bờ mông khiêu gợi của hắn, tính toán khi hắn vừa ra ngoài sẽ lập tức khóa cửa.

“Đừng đóng cửa.” đang vô cùng hả hê tính toán, bóng dáng cao lớn của Đồ Phu đã đến gần cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nghiêm túc căn dặn.

Hắn nói đừng đóng cửa, cô sẽ nghe theo lời hắn sao? Cô chính là chủ nhân căn nhà mà?

Tức giận nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cầu thang hẹp, cô ngay tức khắc có thể khóa cửa, nhưng cuối cùng vẫn muốn để vậy, cất chìa khóa.

Mặc dù hận không thể ngay lập tức đóng cửa, hơn nữa, có đến mấy cái khóa nhưng cô bỗng nghĩ tới những cơ bắp sánh ngang Arnold (đã dẫn. là một võ sĩ quyền anh  ), nếu cô đóng cửa, hắn nhất định phá cửa để vào.

Cô là người rất giỏi tính toán, tuyệt đối không vì chuyện ham vui, không chịu thua thiệt người mà phải bồi thường một cánh cửa cho chủ nhà.

Chỉ là cô sẽ chịu khuất phục một chút, cô không có ngốc đến nỗi ngoan ngoãn đứng chờ hắn ở cửa, thay hắn làm con chó nhỏ canh cửa đâu.

Thật sự không hiểu hắn đang giở trò gì, Từ Đông Thanh cũng lười đoán, giả bộ như hắn chưa từng xuất hiện, nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ phòng tắm thổi vào khiến hai hàm răng cô không ngừng run lên, may mà có nước nóng, cô cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần sau một ngày dài mệt mỏi, chỉ có cái bụng vẫn đang réo lên ùng ục.

Từ Đông Thanh lấy hai trăm bài kiểm tra ở trên bàn ăn phê chữa, cố gắng không nghĩ tới cơn đói, chỉ có trời mới biết, bây giờ ngay cả sức đi bộ cô cũng không có.

Từ Đông Thanh đói bụng đến nỗi chân tay như nhũn ra, đang định cất tập bài kiểm tra, lên giường sớm một chút để quên đi một ngày bi thảm của mình, không ngờ hắn lại quay lại.

Hắn vừa vào cửa, cô như con chó đói bụng mấy ngày, ngửi thấy mùi thơm tuyệt vời của thức ăn.

Hắn đi mua thức ăn?

Nhất thời, ánh mắt của cô sáng choang, nước miếng cứ tuôn ra như vòi nước không van, hại cô thảm hại nuốt nước miếng, thèm thuồng dõi theo hai túi đựng đầy thức ăn trong tay hắn.

“Đây là gì vậy?” cô nghe được âm giọng nói hưng phấn run rẩy của mình.

“Thức ăn. Không phải cô còn chưa ăn cơm tối hay sao?” hắn nói xong rồi xách thức ăn đến cái bàn ăn đơn sơ của cô.

Dõi theo bóng lưng bận rộn của hắn trước bàn ăn, cô cảm thấy hắn giờ này như thiên sứ cứu khổ cứu nạn.

“Anh mua cho tôi ăn sao?” cơn đói làm giảm khả năng suy nghĩ của mình, cô trở nên ngốc nghếch như không có đầu óc.

“Thế cô nghĩ thế nào?” Đồ Tỉ Phu quay đầu, vừa bực mình vừa buồn cười liếc cô.

Bình thường nhìn cô khôn ranh, ngay cả một chút tiện nghi cũng cố chiếm, bây giờ lại ngớ ngẩn như đứa bé ba tuổi.

Từ Đông Thanh hai tay nắm chặt, cả người vì kích động khẽ run.

Đó. Hắn lại đáng ghét rồi!

Hắn nhất định là tên ác ma được quỷ satan phái tới mê hoặc cô, biết rõ bọn họ từ trước đến giờ như nước với lửa, hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy buộc cô phải đầu hàng.

Từ Đông Thanh biết mình phải duy trì ý chí không khuất phục, không được để mất tình cảm ít ỏi, nhưng ánh mắt cô như hai cái đèn pha cực lớn, cứ chăm chú nhìn vào bàn thức ăn mùi thơm mê người.

Đó! Cô ngửi thấy mùi mì thịt bò, ruột táo, canh cải xanh, còn có bánh rán vị hành nữa.

Nước miếng không kịp nuốt, theo khóe miệng chảy xuống.

Cô dùng tay chùi chùi cằm, suy nghĩ hỗn loạn, bị thử thách ý chí, sắp bước vào trình độ tẩu hỏa nhập ma.

Quản anh ta, con khỉ gió đấy!

Từ Đông Thanh nắm chặt nắm tay, cặp mắt đỏ ngầu, đói khát nhìn chằm chằm thức ăn, dù sao chính hắn cam tâm tình nguyện đưa thức ăn đến miệng cô, hào phóng cho cô hưởng lợi, cô khách khí với hắn làm gì kia chứ?!

Cô vì hắn mà lao tâm lao lực, ăn một ít cũng không quá đáng!

Không nói hai lời, cô lập tức vọt tới ngồi xuống cạnh bàn, nhanh chóng cầm đũa lên, nhét từng ngụm từng ngụm mì thịt bò vào miệng.

Mùi mì thịt bò nồng nặc trôi vào cổ họng khiến Từ Đông Thanh cảm động nhắm mắt lại, hưởng thụ thức ăn đi vào thực quản, yên vị ở dạ dày, cảm giác thật tuyệt.

Cô căn bản không có thời gian nói chuyện, từng miếng từng ngụm như sợ chậm một bước toàn bộ thức ăn sẽ biến mất.

Ăn xong mì thịt bò, uống một ngụm canh, cô vẫn chưa thỏa mãn cầm một tay bánh rán hành lên gặm, một tay cầm cốc trà sữa trân châu uống. Dĩ nhiên là canh rau với mấy món ăn nhẹ cô càng không bỏ qua, nhét tất cả vào trong bụng.

Ngồi nhìn dáng ăn như con quỷ chết đói của cô, Đồ Tỉ Phu khóe miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười.

Dáng ăn như vậy không giống bất cứ người phụ nữ nào khác, chỉ sợ sẽ làm cho khẩu vị của hắn thay đổi, nhưng kì lạ ở chỗ cô vô cùng thẳng thắn, vả lại còn làm cho người khác luôn vui vẻ – xúc động lòng người.

Nuốt ngụm trà sữa trân châu cuối cùng, Từ Đông Thanh vỗ vỗ cái bụng căng tròn, nấc cục một cái vẻ thỏa mãn, kinh ngạc vì khả năng tính toán của Đồ Phu vừa vặn với sức ăn của cô.

Nhưng hai chữ “cảm ơn” cô bất luận thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng khó nói.

Cảm kích, rồi cảm động, tâm trạng mâu thuẫn khiến Từ Đông Thanh chỉ có thể dùng phương thức quen thuộc để biểu đạt.

“Tôi ăn no rồi, anh có thể về.” Cô cố ý thô lỗ đuổi khách.

Đồ Tỉ Phu khẽ mỉm cười, cũng không cãi lại, chỉ là theo lời đứng dậy. ngoan ngoãn chuẩn bị ra cửa.

Không ngờ hắn lại vô cùng phối hợp. trong thời gian ngắn cô ngây ngẩn cả người, vô thức đi theo sau hắn, đưa hắn ra cửa.

“Đúng rồi….”

Gần đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại.

Máu trong người toàn bộ dồn đến dạ dày ăn no của cô – trợ giúp tiêu hóa khoảng chừng ba phần thức ăn, đầu óc cô hoảng hốt, không để ý cả người đυ.ng vào l*иg ngực của hắn.

“Cẩn thận!” duỗi bàn tay gọn gàng ôm lấy cô, trong nháy mắt hai thân thể tiếp xúc nhau, cảm thấy trong người có dòng điện ba mươi vôn đang chạy qua.

Thoáng chốc, Từ Đông Thanh bị điện giật đến thất điên bát đảo, như bị sét đánh, cảm thấy tê dại khó hình dung, đầu óc mù mịt.

Bỗng nhiên đυ.ng vào l*иg ngực mềm mại và tràn ngập hương thơm, tinh thần hắn chấn động. Đồng thời Đồ Phu phát hiện cô đã tắm rửa, cả người toát ra một mùi thơm hoa nhài nhàn nhạt.

Tay Đồ Tỉ Phu bỗng nhiên như bị kẹo cao su dính chặt, không cách nào tách ra khỏi người cô.

Ngửi ngửi mùi thơm của cô, bộ ngực mềm mại khiến người anh em trong quần hắn lập tức căng cứng.

Đồ Phu chưa bao giờ biết, Từ Đông Thanh tính tình ngay thẳng, cá tính cứng rắn như con trâu lúc ôm lại ngọt ngào mềm mại như kẹo đường đến vậy.

“Tôi không sao.” Từ Đông Thanh mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng muốn thoát ra, lại phát hiện mình bị hắn ôm chặt.

“Anh…anh có thể buông tôi ra không?”

“Không buông.” Giọng hắn khàn khàn.

Từ Đông Thanh mờ mịt ngẩng đầu lên lại trùng hợp nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, cô như ngã vào hồ nước u ám, có giãy giụa, có hoảng hốt, còn có say đắm lay động lòng người.

Trong phòng tràn ngập mùi vị thức ăn thừa, không khí lành lạnh từ ngoài cửa sổ không ngừng thổi vào, nhiệt độ nhưng trong nhà không ngừng tăng cao.

Thêm Bình Luận