Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

6.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái có tính cách mạnh mẽ muốn chinh phục một người kiêu ngạo như anh thì phải làm sao? Hắn kiêu ngạo đến độ coi cả thế giới chỉ trong bàn tay của mình, không những th …
Xem Thêm

“Người tài là người vất vả, huống chi, cô là giáo viên mới, học nhiều một chút về kinh nghiệm chuẩn bị cho các hoạt động cũng là cần thiết.”

Một đống lí do dở ẹc, Chủ tịch đường đường chính chính chỉ tay lấn áp giáo viên lơ mơ.

Người này rõ ràng là cố ý lựa chọn địa điểm trước mặt mọi người khiến cô mất khống chế. Cô không dễ dàng bị lừa thế đâu!

Đột nhiên một giáo viên âm nhạc xinh đẹp trẻ tuổi đi đến cạnh bàn, vừa nhìn thấy Đồ Tỉ Phu khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt vốn đoan trang lịch sự lại trở nên yêu kiều ma mị.

“Chào Chủ tịch ạ.” Giáo viên âm nhạc hướng Đồ Tỉ Phu chào hỏi lễ độ mười phần, thoạt nhìn một cái nhấc chân nhấc tay đều ưu nhã.

“Chào cô, cô giáo Ngải.” Đồ Tỉ Phu dùng chiêu bài mỉm cười mê người, cô giáo dạy nhạc lập tức choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa quên là mình tới đây ăn cơm.

“Nghỉ trưa gần kết thúc rồi, nhanh đi dùng cơm đi!” Hắn dịu dàng thúc giục một lát giáo viên âm nhạc mới từ trong trạng thái mê hồn lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời đi lấy thức ăn.

Từ Đông Thanh hận hận cắn một cái đùi gà, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng xinh đẹp rời đi.

“Cô giáo Ngải mặc váy thật đẹp.”

Miệng chó quả đúng là không thể nhả ra ngà voi – cô dùng ánh mắt như gϊếŧ người của mình hung hăng nhìn hắn.

“Phụ nữ mặc váy quả nhiên mới đúng là phụ nữ!” Hắn tự tin mỉm cười thở dài.

Từ Đông Thanh giân nghiến răng cắn lợi, người này rõ ràng đang nhằm vào cô khiêu chiến, biết rõ cô ngày ngày mặc T-shirt, quần jean còn cố ý trước mặt cô nói như thế.

Nhưng Đồ Tỉ Phu hình như đang rắp tâm cố ý chọc tức cô. Một bữa cơm, cô không biết hắn vô tình hay cố ý khen ngợi nữ giáo viên này xinh đẹp trẻ tuổi, giáo viên kia biết cách trang điểm, nữ giáo viên khác thì như một ngôi sao lớn… trước mặt cô.

Từ Đông Thanh cô có một ưu điểm, chính là ý chí chiến đấu rất cao, chịu không nổi bị người khác hạ thấp, nhất là những người kia với cô tương đối giống nhau. Căn bản có chút nhiều chuyện, đặc biệt là ba hoa sau lưng người khác nói xấu.

Nhưng điều này cũng không thể trách họ, đầu lưỡi không dài thì làm sao làm được giáo viên?

Chỉ là, miệng tuy đầy ác ý cũng không nên sợ thiên hạ không loạn. Làm giáo viên tối thiều phải có đạo đức và tu dưỡng mới đúng. Giống như cô hận không thể đổ bát canh lên đầu hắn nhưng vẫn phải quan tâm đến thân phận và thể diện của hắn, cố nhịn xuống.

Chẳng qua là phải có thái độ đúng mực, ngàn vạn lần không thể vứt bỏ thể diện,. Từ Đông Thanh cô tuyệt đối phải gọi là mắt chó nhìn kẻ vô lại rơi mắt kính – ây, nếu như hắn có đeo mắt kính như cô nói.(chị Đông thanh nhà ta tưởng tượng a Đồ Phu sẽ rơi mắt kính vì nhìn gái )

Tạm thời dẹp bỏ danh dự sang một bên, nhân dịp chủ nhật, cô chạy tới công ty bách hóa mua sắm. Chịu đựng tốn hai tháng tiền lương, cô vác về vài túi lớn trang phục công sở, tất cả đều là kiểu váy xinh đẹp kiều mị.

Hôm sau cô liều lĩnh mặc một bộ váy dài đến đầu gối, có thể tôn lên dáng vóc thon dài, chỗ lồi chỗ lõm của mình. Phong cách đơn giản nhẹ nhàng, hoa nhỏ trên nền trắng tràn ngập màu sắc mùa xuân. Mặc dù hắt hơi liên tục, nhưng tinh thần cô vô cùng phấn chấn lau khô nước mũi đến trường ứng chiến.

Lớp học đầu tiên mỗi sáng bình thường là thời điểm Từ Đông Thanh thiếu ngủ, lười nhác, nhưng hôm nay cô mặc cái váy xinh đẹp, lại nghĩ tới cảnh Đồ Phu rớt mắt kính, tâm trạng cực kỳ tốt.

“Cô giáo, cô hôm nay mặc váy rất xinh đẹp nha.”

“Đúng vậy, chân cô giáo thật dài, vóc người cũng đẹp nữa.”

Vừa vào phòng học là một hồi ca ngợi vô tận.

Bọn tiểu quỷ này rất nhanh trí, mấy tháng giao đấu với cô đều thua trận, bắt đầu chuyển hướng sang nịnh bợ cô, không có việc gì thì chuyển qua nịnh hót một phen.

“Coi như các ngươi biết phân biệt tốt xấu.” Trên đời không có phụ nữ nào lại không thích được khen cả. Từ Đông Thanh lộ vẻ vui mừng, giọng nói thêm phần kiêu ngạo.

“Cô giáo, cô nên đi làm ngôi sao, vùi mình trong trường học thật sự rất phí của trời.” Một nam sinh hôm qua vừa bị cô gọi đi chạy ở ngoài sân tập còn tâng bốc hơn nữa.

“Cô giáo, cô nên gọi là Great Teacher Onizuka.” Một tên khác hôm qua vừa mới bị phạt chép 1000 lần “Cô giáo rất đẹp” cũng lập tức xuôi theo nịnh bợ.

Note: Great Teacher Onizuka là bộ truyện tranh nói về một anh chàng tên là Onizuka. Muốn biết thì m.n chịu khó tra gúc-gồ dùm sóc nhé . Chủ yếu, thứ yếu thì hình như khen chị Thanh nhà ta là một giáo viên xinh đẹp. hình ảnh đây:

“Các em thật biết nghe lời, cô mời các em ăn kẹo.”

Từ Đông Thanh mở cờ trong bụng, lấy 100 NDT trong ví ra, cô gọi lớp trưởng đi mua bốn mươi cái kẹo thất thất nhũ socola, trừ đi 34 học sinh, cô có thể giữ 6 cái rồi.

Note: sóc đã tìm kiếm rất vứt vả mới mò được cái này. Đây hình như là kẹo mυ"ŧ bọc socola. Thành phần gồm: mạch nha, đậu phộng, sữa bột, đường cát, dầu thực vật, bơ, lòng trắng trứng….

“100 NDT làm sao đủ?” lớp trưởng sắc mặt rất khó nhìn.

“Không đủ thì thu tiền của mọi người a!” thật ngốc quá đi. Từ Đông Thanh lắc đầu một cái, toán học của chúng giờ cũng thật tệ.

Nhất thời trên mặt mỗi đứa đều xuất hiện ba vạch đen, lần nữa biết được cô không buông tha người khác, vui buồn bất thường, bản lĩnh gϊếŧ chết kẻ yếu, không có chuyện tự động tạo cơ hội cho người khác ăn kẹo được.

“Các em thật khách khí, cô rất cảm động.” Từ Đông Thanh không khách khí cất 100 NDT vào túi áo, nụ cười lúm đồng tiền vô cùng rạng rỡ.

Vui vẻ dạy hết hai lớp, Từ Đông Thanh giống như con bướm vui vẻ bay ra khỏi phòng học, vừa ngâm nga ca hát vừa nghĩ kế hoạch làm thế nào để khoe khoang trang phục và phụ kiện mới.

Thượng đế quả là quan tâm đến cô, vừa mới đi xuống cầu thang để về phòng làm việc, cô bắt gặp bóng dáng cao lớn quen thuộc nên cứ đâm đầu đi tới.

Vuốt vuốt lại tóc, kéo thẳng váy, tư thế y hệt công chúa, nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống cầu thang.

“Chào Chủ tịch.” Cô ngọt ngào chào hỏi, giọng điệu thanh thanh vì dạy hai lớp mà giờ khô khốc cả cổ.

Vừa nhìn thấy Từ Đông Thanh từ trên cầu thang đi xuống, cổ họng Đồ Tỉ Phu trong nháy mắt duy trì đóng chặt.

Mắt hắn không nhìn thấy gì ngoài cặp đùi thon dài trắng như tuyết liên tục di chuyển, còn có bước chân nhẹ nhàng lay động, dáng vẻ yểu điệu.

Hung hăng nuốt ngụm nước miếng, lúc này hắn đang để lộ nhược điểm dùng nửa thân dưới để suy nghĩ của đàn ông.

Bình thường cô bọc mình trong bộ t-shirt, quần jean giống cái bánh tét, không ngờ y phục này nhìn thôi cũng cảm thấy vóc người hoàn mỹ thật đáng ghen tị.

Du͙© vọиɠ làm cho lí trí hắn mơ màng, không đếm xỉa đến nơi này là cung điện linh thiêng, khắc chế không kích động mà bổ nhào đến cô, muốn hưởng thụ hương thơm thục nữ đang ngập tràn trong mũi.

“Chủ tịch? Đồ Phu?”

Đột nhiên có giọng nói phát ra, thức tỉnh hắn khỏi cơn ý loạn tình mê. Hắn giờ mới phát hiện ra mình ấy thế mà có thể ban ngày ban mặt có mộng xuân.

Hắn không dám tin mình có cảm giác với nữ hung thần. Đồ Tỉ Phu hung hăng bấm đùi mình khiến mình tỉnh táo khỏi mộng xuân đó.

“Hôm nay mặc rất đẹp.” giọng hắn khàn khàn nhưng vẻ mặt trấn định.

“Cảm ơn Chủ tịch khích lệ.” cô yêu kiều cười một tiếng, say mê trong thắng lợi, không chú ý tới vẻ mặt khổ sở chịu đựng với dáng đứng thiếu tự nhiên của hắn.

Nhìn thấy mục đích đã đạt được, Từ Đông Thanh dương dương tự đắc lắc lắc cái mông mĩ lệ chuẩn bị rời đi, bất ngờ nghe được giọng nói phía sau.

“Ah, tại sao lại có con thỏ ở đây?”

Thỏ? Từ Đông Thanh hồ nghi quay đầu, lập tức nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo Đồ Phu đang nhìn dưới chân mình, ánh mắt vui mừng, trào phúng.

“Anh……” Từ Đông Thanh giận nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắc chí rời đi.

Thêm Bình Luận