Chương 5

Chương 05:

"Tôi nào có bắt nạt em chứ?" Trịnh Lẫm Tự cười đến nỗi l*иg ngực đều đang chấn động, tay khẽ vỗ, ngón tay quẹt một chút bơ ở trước ngực, mị hoặc lè lưỡi liếʍ, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn cô, giống như thứ đang liếʍ không phải là bánh ngọt mà là cô, "Tôi đây là đang... thương em."

Người nam nhân này!

Văn Hoán Hoán chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.Quá không bình thường, theo lẽ thường mà nói cô từ nhỏ sống với một đống nam nhân lớn lên. Gặp qua mỹ nam tử mặc dù không thể nói đệ nhất thiên hạ nhưng cũng được coi như là duyệt nhân vô số, vì sao luôn mất lý trí trước mặt nam nhân này.

"Đừng dúng ánh mắt lên án như vậy nhìn tôi, cho dù em giả bộ rất không vui, nhưng tôi thấy rất hưởng thụ." Trịnh Lẫm Tự thong thả ung dung lau miệng môi, ý tứ trêu chọc nồng nặc.

Văn Hoán Hoán đột nhiên mâu quang chợt lóe, giương một tay lên đem bánh ngọt còn dư lại tất cả đều trùm lên trên bờ vai Trịnh Lẫm Tự, thừa dịp anh phân tâm, một cái lắc mình nhẹ nhàng linh hoạt tránh né, biến tay thành lưỡi dao, một phát bổ về phía bụng của anh.

Trịnh Lẫm Tự âm thầm ăn một chưởng này, bản năng né tránh chiêu số vụng về đến cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực nuốt vào, nếu không phải là thấy cô thật sự bị chọc nóng nảy, anh sẽ nhất định không khinh địch để cho cô tránh thoát như vậy.

"Trịnh Lẫm Tự! Cho dù anh dùng mỹ nam kế cũng sẽ không thành công đâu! Tôi cũng không phải là Chu U vương!" Văn Hoán Hoán cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hất đầu một cái rồi rời đi.

Trịnh Lẫm Tự nghe vậy nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau khi cô rời đi từ từ ngồi thẳng lên, coi như vừa rồi bị đau gập cong người đều là ảo giác. Nhìn dấu vết bánh ngọt nhoe nhoét trên người, chẳng biết tại sao tâm tình lại thật tốt: "Nhưng em là... Bao Tự a."

Nếu cô là Bao Tự, vậy anh thật sự nguyện ý vì đổi lấy hồng nhan cười một tiếng, làm bạn ở bên mà phóng hoả đùa giỡn chư hầu.

Nhưng cũng tiếc, vị Bao Tự này tựa hồ rất dễ xù lông.

Cho nên, là lập mưu từ từ, hay là thừa dịp thắng truy kích đây?

Bộ óc bình thường động cũng lười phải động kia của Trịnh Lẫm Tự, giờ phút này liền vì một vấn đề nhàm chán vận chuyển lên.

Lúc Trợ lý Quan Thánh Hề tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự mang vẻ mặt tự đắc, nhịn không được nhíu mày, bởi vì Trịnh Lẫm Tự mặc dù không bị bệnh thích sạch sẽ nhưng đối với đồ bẩn cũng là kính nhi viễn chi*, trên người bây giờ khắp nơi đều là bánh ngọt, thế mà lại không thèm để ý chút nào. (* Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.)

Nhưng nghĩ đến Văn Hoán Hoán vừa rồi thở phì phì đi ra ngoài, hắn lặng lẽ nhìn thẳng, không dám nhiều lời.

"Tổng giám đốc, cần chuẩn bị phòng tắm không?" Quan Thánh Hề khôi phục lại thành bộ dáng lạnh lùng, hỏi rõ.

Trịnh Lẫm Tự lúc này đã lấy lại dáng vẻ lười biếng như thường, chỉ là khóe miệng kia thoáng cười thật sự có chút chói mắt, Quan Thánh Hề thấy anh mỉm cười gật đầu mới đi vào gian trong lấy quần áo mới ra cho anh.

...

Tức chết cô rồi!

Văn Hoán Hoán một thân vô cùng bẩn thỉu trở lại cửa hàng bánh ngọt mới bi thống phát hiện, mình mặc dù bị ăn hết đậu hủ, nhưng quan trọng nhất là tiền bánh ngọt vẫn chưa lấy được.

Dưới đáy lòng đem Trịnh Lẫm Tự mắng một ngàn một vạn lần xong Văn Hoán Hoán mới mang theo vẻ mặt sa sút tinh thần đi vào. Không ngờ vừa tiến vào liền gặp cô chủ quán đang cười như tên trộm nhìn mình, không khỏi có chút lạnh người.

"Chủ quán... Em..." Văn Hoán Hoán có chút khϊếp vía ngập ngừng nói.

"Chị biết rồi, em làm rất tốt." Chủ quán đại nhân hào khí vỗ vỗ bả vai Văn Hoán Hoán, cười híp mắt nói.

"Hả?"

"Tiền chị đã nhận được, nghe nói Đại lão bản của đối phương tán thưởng thái độ phục vụ của em rất tốt, cho nên còn rất hào phóng cho từng này!" Chủ quán đại nhân rất khoa trương lấy ngón tay tạo ra một con số, Văn Hoán Hoán nhìn ra là bao nhiêu thì phải hít sâu một hơi.

Số lượng này, đủ để cho cô đi tiệm ăn cao cấp ăn một tuần lễ món điểm tâm ngọt đắt tiền!

Nhớ tới nụ hôn vừa rồi, còn có nhiệt độ mà người nam nhân kia lưu lại ở trên bờ môi, với nét cười thoáng qua trên đôi môi có dính chút bánh ngọt của hắn, Văn Hoán Hoán đã cảm thấy trên mặt nóng lên.

Người nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì? Văn Hoán Hoán không ngốc, cô nhìn ra rõ ràng đó là ánh mắt của một người nam nhân nhìn một nữ nhân. Nhưng cô không dám tin, người nam nhân kia là người nắm giữ quyền sinh sát và huyết mạch kinh tế của cả thành phố C, cô không chỉ có một lần trong khi đang làm việc nghe nhắc đến tên của hắn. Chỉ là nghĩ tới chuyện hắn lại chính là người lúc trước lưu lại cho mình đoạn trí nhớ không chịu nổi đó.

Đó là lần đầu tiên trong đời Văn Hoán Hoán bại ở trong tay một người khác.

Lần đầu tiên, cho nên rất khó quên, bởi vì trước đó Văn Hoán Hoán chưa bao giờ thua.

Chính là ngay cả Đại sư huynh cũng không nỡ động đến cô, lúc tỷ thí cũng luôn có thể vừa đúng lúc nhường cho cô.

Chủ quán đại nhân hào hứng nói một thôi một hồi, nhìn thấy Văn Hoán Hoán sững sờ không khỏi tự mình mơ mộng ra rất nhiều tình tiết, lập tức cười đến thập phần ý vị thâm trường: "Hoán Hoán, lại nói đến đống bánh ngọt trên người của em, ừ?" Ngao! Tắm bánh ngọt có phải rất có tình thú đúng hay không!

Văn Hoán Hoán vừa nhìn chủ quán liền biết cô nàng này đang nghĩ sai lệch, lại không giải thích được, đành phải cười khổ, trở về phòng thay đồ để thay quần áo.

Cô không thể nghĩ quá nhiều.

Sinh trưởng trong một gia đình võ đạo chính khí mà nghiêm nghị, Văn Hoán Hoán không tin trên thế giới này có thể xảy ra chuyện cô bé lọ lem, tối thiểu nhất, cô không tin. Cô biết rõ Trịnh Lẫm Tự là vương tử, nhưng cô lại không có giày thủy tinh.

Mặc dù như thế, nhưng sau mỗi ngày cô đều gặp Trịnh Lẫm Tự, đương nhiên là hắn dùng danh nghĩa mua bánh ngọt yêu cầu cô đưa qua.

Sau hôm ấy hắn tựa hồ trở nên an phận rất nhiều, luôn yên lặng mỉm cười trước vẻ mặt đề phòng của cô, sau đó thản nhiên ngồi xuống ăn bánh ngọt của mình.

Nếu như Văn Hoán Hoán biết Trịnh Lẫm Tự trời sinh không thích ăn đồ ngọt vậy thì cô nhất định sẽ chấn động. Bởi vì Trịnh Lẫm Tự từ khi vừa lên cấp hai, chưa từng chạm qua thứ gì quá ngọt.

Vào một ngày của hai tháng sau, Văn Hoán Hoán cảm thấy thập phần buồn bực. Bởi vì hôm nay không có điện thoại đặt đồ ăn mua ngoài.

Dĩ vãng ba giờ chiều đúng giờ sẽ vang lên chuông điện thoại gọi tới, mà bây giờ đã hơn năm giờ, thế mà một chút động tĩnh cũng không có.

Chủ quán có chút ít tò mò nhìn Văn Hoán Hoán trước sau như một chăm chỉ làm việc, hỏi: "Các em cãi nhau sao?"

Mặc dù Văn Hoán Hoán đã nhiều lần cố gắng làm sáng tỏ, nhưng những cuộc điện thoại gọi đồ ăn mua ngoài trong hơn hai tháng nay làm cho chủ quán đại nhân nhận định giữa bọn họ chỉ là tình nhân gây gổ, tình tiết cẩu huyết nhà trai dùng loại phương thức này dụ dỗ bạn gái, Văn Hoán Hoán nhiều lần giải thích không có kết quả, cũng chỉ có thể để mặc cô nàng

"Không có." Văn Hoán Hoán mắt cũng không giơ lên vừa đóng gói hàng, vừa hồi đáp.

Chủ quán chẳng nói đúng sai: "Vậy làm sao hôm nay không có điện thoại?"

"Không biết, không quan tâm."

"Xì!" Chủ quán đại nhân bày ra vẻ mặt "Tin ngươi ta chính là chó", duỗi ngón tay ra đâm một cái vào giữa mi tâm Văn Hoán Hoán, không khách khí chút nào vạch trần: "Nhưng dáng vẻ của em rõ ràng viết mấy chữ to đùng: "hôm nay không có điện thoại, ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng "!"

Văn Hoán Hoán khẽ nhíu mày.

Đáy lòng cô không cho là đúng, bọn họ vốn không có có quan hệ gì, theo cô nghĩ, hắn quả nhiên là bởi vì nhất thời cao hứng, đã hơn hai tháng, cũng đã đến thời điểm ngán, huống chi trong hơn hai tháng này bọn họ nếu không phải cãi nhau thù chính là yên lặng chung đυ.ng. Nếu không thì là cô nhìn hắn ăn bánh ngọt, hoặc là hắn gọi hai phần sau đó hai người cùng nhau ngồi ăn, trừ mấy chuyện đó ra, biểu hiện cự tuyệt của cô rất rõ ràng.

Nhưng đáy lòng lại chút buồn bực đau nhức, làm cho cô cảm thấy không ổn. Nói cho cùng, Văn Hoán Hoán là một người rất cố chấp, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ liên tục kiên trì cho tới cùng, kể cả tình yêu.

Không dám đυ.ng vào gì đó, cô sẽ không đi đυ.ng.

Trong những thứ đó, có cả Trịnh Lẫm Tự.

"Như vậy rất tốt." Văn Hoán Hoán mỉm cười tiễn một người khách đi, nỉ non lên tiếng, không biết là muốn nói cho chủ quán đại nhân, hay là muốn tự nói với mình.

Sau đó một tuần lễ Văn Hoán Hoán vẫn không nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự. Hắn giống như đã mất tích, xế chiều lúc 3h mỗi ngày Văn Hoán Hoán đều không tự chủ nhìn vào điện thoại, sau đó trong khi nó thật lâu không có động tĩnh lại lặng yên dời đi tầm mắt.

Cô tự nói với mình không có chuyện gì đâu.

Hôm nay Đại sư huynh sẽ từ Anh quốc đã trở lại, anh được trường học chọn trúng phái đi Anh quốc làm trao đổi sinh hai tháng, hôm nay cô muốn tan tầm sớm đi sân bay đón người.

Nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ, cô tiếp tục cúi người xuống sắp xếp đám giấy đóng gói.

Đột nhiên, một cái bóng đen bao phủ ở phía trên cô, nhạy cảm cảm giác được xung quanh tựa hồ trở nên yên tĩnh rất nhiều. Cô ngẩng đầu lên, liền đυ.ng vào một đôi mắt quen thuộc.

"Trịnh Lẫm Tự!" Văn Hoán Hoán sợ hết hồn.

Hắn tựa hồ có chút tiều tụy, thân cao 1m8 phối hợp vóc vóc người rắn chắc hoàn mỹ, nhỉ tà tà dựa ở trên quầy nhìn mình như vậy, một thân tây trang màu đen mang theo chút ít mùi nước hoa, mơ hồ có nét phong trần mệt mỏi.

Thấy cô kinh ngạc, Trịnh Lẫm Tự cười nhẹ.

Cô quả nhiên sẽ phản ứng như thế.

Người chung quanh bị đám vệ sĩ khách khí mời đi, Quan Thánh Hề ở trước mặt cô chủ quán để xuống một tờ chi phiếu, cửa hàng bánh ngọt này nửa giờ đã bị bao hết.

Xoa xoa thái dương, Trịnh Lẫm Tự để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho anh nhớ hơn một tuần nay, cười rất nho nhã: "Nhớ anh không?"

"Tránh ra." Nghe vậy, Văn Hoán Hoán tức giận nói. Tiếp tục khom lưng thu thập đóng gói.

Mặc dù đáy lòng vừa rồi bởi vì nhìn thấy hắn mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng kế tiếp một mực ngột ngạt lại khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Cô tại sao phải thấy may mắn?

Trịnh Lẫm Tự nhìn cái đầu nhỏ đen thùi lùi, tốt tính tình sờ sờ cánh mũi, đột nhiên lướt qua quầy hàng, một phen ôm lấy eo của cô, trước khi Văn Hoán Hoán còn chưa kịp kêu lên, anh đã dùng lực bế cô lên quầy hàng, sau đó lấn người mà lên.

"Anh mệt quá, em chờ một chút hãy đánh anh." Trịnh Lẫm Tự thở dài một tiếng dúi đầu vào cổ của cô, Văn Hoán Hoán nghe vậy cứng đờ, chẳng biết tại sao lại thấy có chút tủi thân, thanh âm buồn bã nói: "Tôi không quan tâm anh có mệt hay không!"

"Tức giận?" Trịnh Lẫm Tự cọ xát má cô, "Một tuần trước anh phải đi sang Mỹ công tác một chuyến, việc buôn bán của anh ở bên kia xảy ra chút vấn đề, cho nên mới không kịp báo cho em biết. Một tuần lễ này anh chỉ ngủ mười mấy giờ, vốn dự định nghỉ ngơi một chút, nhưng sợ em nghĩ linh tinh, đành mù mịt chạy về."

Lời giải thích của hắn làm cho Văn Hoán Hoán lại lần nữa không được tự nhiên. Ngữ khí của hắn giống như là bạn trai đang giải thích hành tung với bạn gái.

"Không quan hệ gì đến tôi." Văn Hoán Hoán xô đẩy hắn, thân thể trầm trọng của hắn đè ép khiến tim cô đập không yên, cô sợ bị hắn nghe thấy, "Anh tránh ra, ép làm ngực tôi khó chịu."

"Vậy... Anh xoa giúp em?" Trịnh Lẫm Tự nhắm hai mắt lại, nhưng khóe miệng hiện lên vui vẻ lại hết sức chói mắt.

"Anh cút đi!"

"Không cút."

"Anh..."

"Được rồi, yên lặng trong chốc lát, anh chỉ tới thăm em một chút." Trịnh Lẫm Tự siết chặt cánh tay, cảm thấy thân thể Văn Hoán Hoán có chút cứng ngắc liền lấy tay khẽ vuốt ve sống lưng của cô. Đến khi thấy cô từ từ trở nên thuận theo mới âm thầm thu hồi sự vui vẻ quá đáng tràn đầy đáy mắt kia.

...

Mia: cái cô chủ quán này cũng k đơn giản đâu nha. À đừng hiểu lầm, k phải tiểu tam tiểu tứ j đâu.