Chương 56: Phiên ngoại

Phiên ngoại:

Lúc Tiểu Trịnh Du tám tuổi, nghe nói làm khuynh đảo cả đám từ em gái nhỏ đến các bà lão bảy, tám chục tuổi, so với cha cậu năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

Chỉ là tiểu Trịnh Du không biết có phải được di truyền năng lực bóc lột của nhà tư bản cường hãn từ cha mình hay không, còn nhỏ tuổi đã biết lợi dụng nhan sắc bóc lột các vị cô dì chú bác, cực được đại BOSS cùng ông bà nội, ông ngoại yêu thích.

"Nhị thúc, chú thua rồi."

Nho nhỏ Trịnh Du vẻ mặt vô tội nhìn Nhị thúc nhà mình khóe miệng co giật trước mắt, cầm trên tay chiếc súng lục Glock 17 vừa mới lắp ráp xong đặt ở trên mặt bàn, Ngôn Nhiễm đứng một bên mới vừa ấn nút dừng đồng hồ tính giờ dùng vẻ mặt sùng bái nhìn ca ca lớn hơn mình một tuổi, ngay cả Nhị thúc bình thường thích nhất cũng không quan tâm, liều mạng nói thầm: "Du ca ca, anh lại thắng."

Chiêm Ngộ Thần cắn nát một ngụm răng ngọc, nhìn cháu nhỏ của mình đang dùng vẻ mặt quang minh chính đại khi dễ bản thân ở bên phía cái bàn đối diện, vạn phần bi thống, chỉ có thể khẽ cắn răng, ôm hận đem một số vũ khí mới kiếm được dâng tới.

Trịnh Du đương nhiên tiếp nhận, cầm nắm ở trong tay vuốt vuốt, đáy lòng đếm thầm chỉ chốc lát, lập tức nhìn Nhị thúc lệ rơi đầy mặt nói: "Còn có một khẩu đột kích M82A1 cùng M-1 Thompson (Súng tiểu liên Thompson) hai bảo bối, Nhị thúc, khi nào thì lại làm một ván?"

Chiêm Ngộ Thần a ô một tiếng, nhào vào trong ngực bà xã nhà mình ríu rít gào lên.

Vì cái gì con của bọn họ lại không thích những thứ mô hình súng ống kia chứ, vì sao chứ? Nếu thích anh khẳng định đều đem bảo bối nhà mình cho nó thừa kế nha! Mà không phải giống như bây giờ, thua một cái lại một cái!! Hết lần này tới lần khác anh lại không phản kháng được! Chưa nói đến một đôi cha mẹ không có lương tâm của nó sẽ tìm anh đòi, chỉ riêng ông bà nội, ông ngoại của thằng nhóc này đã không phải là người dễ trêu chọc!

Đừng xem Trịnh Du có vẻ mặt nhã nhặn, đồ vật yêu thích thật sự là bất thường tới cực điểm, Trịnh Lẫm Tự mặc dù cũng có hứng thú với vũ khí, nhưng còn chưa tới mữc yêu thích, ai biết sinh ra con trai không chỉ có cực ham mê, hơn nữa còn thích thu thập súng máy hạng nặng, bao gồm đống bảo bối tồn kho của cha mình, bây giờ còn đem độc thủ vươn tới trong lòng các vị thúc thúc!

Thấy dáng vẻ kinh sợ của Chiêm Ngộ Thần, ông cụ non Trịnh Du bày tỏ thấy mà không thể trách, mới vừa thu thập xong đám "Chiến lợi phẩm " trên mặt bàn, vạt áo bên hông bị một cái bàn tay nhỏ níu lại, lực đạo không nặng, lại làm cho cậu sững sờ, quay đầu lại, bảo bối nhà Ngũ thúc đang dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn mình.

Trịnh Du hiếm khi đỏ mặt, yên lặng rút góc áo của mình lại, trong ánh mắt trêu chọc của mọi người bình tĩnh cầm lấy tay Ngôn Nhiễm, đi trở về trong phòng.

Lần này đến phiên Ngôn Lệ lệ rơi đầy mặt.

Diệp Tân Việt tự hào vỗ vỗ bả vai ông xã mình, nói: "Ừm, đối đãi loại khó chịu nên dùng loại ánh mắt vô tội này để tấn công, thật may là con gái của chúng ta giống em."

Ngôn Lệ nằm cũng trúng thương ôm eo bà xã, oán hận mà đem Đại ca nhà mình khoét một trận - - anh nói ông cụ non nhà anh gieo họa hết lão Nhị còn chưa đủ, lại còn độc hại nụ hoa tương lai của tổ quốc! Ba ba không cho phép a!

Văn Hoán Hoán từ trong phòng bếp đi ra, chứng kiến một đám ánh mắt ai oán, lập tức vui vẻ, cười nói với Trịnh Lẫm Tự: "Con trai bảo bối kia của anh lại gây họa?"

Trịnh Lẫm Tự một thân áo lông màu xám trắng, điển hình dáng vẻ nam nhân ở nhà, nhìn bà xã xinh đẹp như hoa, ôn nhu cười một tiếng, lúc nhìn về phía Nhị đệ cùng Ngũ đệ nhà mình, nụ cười không thay đổi, hai người bị nhìn chằm chằm kia chợt cảm thấy cảm thấy bội phần áp lực, ngồi bật dậy, không dám nhiều lời một chữ nữa.

Trịnh Lẫm Tự thấy thế mới quay đầu, bưng đĩa thức ăn trong tay vợ đặt lên trên bàn cơm: "Bọn họ nói không có việc gì."

Vì vậy ôm kiều thê, trong lúc mọi người muốn chửi bới vẻ mặt thỏa mãn trở về phòng bếp.

Lúc ăn cơm Trịnh Du thật biết điều, ngồi ở bên cạnh mẫu thân đại nhân nhà mình, bên kia Văn Hoán Hoán đương nhiên là ông xã ngồi, khó được một ngày liên hoan gia đình, Trịnh thị Ngũ huynh đệ mang theo vợ con, các bạn nhỏ ngẫu nhiên cãi nhau, vô cùng ấm áp.

"Con trai bảo bối, ăn nhiều một chút!" Văn Hoán Hoán vui rạo rực gắp thức ăn cho con trai nhà mình, nghe thấy bên cạnh không nặng không nhẹ khụ một tiếng, lập tức gắp một khối sườn xào chua ngọt vào bát của ông xã nhà mình, cười càng ngọt ngào, "Ông xã bảo bối, anh cũng ăn!"

Trịnh Lẫm Tự cười ừ một tiếng, cúi đầu lặng yên đem sườn xào chua ngọt ngọt ngào gặm xuống bụng, thấy thế, mọi người ai cũng run lên, cái thứ ngọt như vậy, nói ăn thì ăn...

Trịnh Du bình thường không nói không cười không quan tâm cái gì, nhược điểm ngoại trừ tiểu nha đầu Ngôn gia, thì chính là mẫu thân đại nhân nhà mình, lúc này bị Văn Hoán Hoán trước mặt mọi người "Sủng ái" một phen, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, lại càng vùi đầu sâu hơn.

Nhìn thấy Văn Hoán Hoán trái đùa giỡn một cái phải trấn an một cái, mọi người chỉ cảm thấy - - nhà này thực sự quá đặc biệt!

Tiễn mọi người đi, Trịnh Lẫm Tự đột nhiên ôm cổ kiều thê, Văn Hoán Hoán kinh hô một tiếng, vỗ anh một cái, lập tức quay đầu lại trông thấy con trai đang dùng ánh mắt thấy nhưng không thể trách đứng yên lặng ở một bên, vừa định kêu ông xã chú ý ảnh hưởng, Trịnh Lẫm Tự liền hướng về phía con trai ngoan nói: "Trịnh Du, mang theo tiểu Nhiễm đi vào nhà, đêm nay không được đi ra."

Trịnh Du mắt sáng rực lên, lập tức gật đầu, lôi kéo Ngôn Nhiễm vẻ mặt ngây ngô vào phòng.

Văn Hoán Hoán trầm mặc, nói như thế nào, ngoại trừ khó chịu, bản lãnh gặp sắc vong nghĩa của hai cha con này còn thật đúng là giống nhau như đúc.

Mới vừa đi vào phòng Trịnh Lẫm Tự liền ôm lấy Văn Hoán Hoán, nhiệt tình trước sau như một, Văn Hoán Hoán trấn an rướn cổ lên cho anh gặm, anh vươn tay đi xuống tìm kiếm, tiến vào nơi nhiều năm như một vẫn khít khao, thong thả ung dung làm bước chuẩn bị.

Cô rất nhanh động tình, thiết bị cách âm trong phòng rất tốt, cô không sợ bọn nhỏ nghe thấy, bởi vậy thân ngâm một tiếng thật dài, ôm đầu của anh vạn phần nhu tình nói: "Ông xã, em yêu anh..."

Trịnh Lẫm Tự mỉm cười, cởϊ qυầи của cô hung hăng chống đỡ đi vào, rồi lại ôn nhu luật động, nhìn cô ở dưới thân mình mị nhãn như tơ hầu hạ, tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Con của bọn họ đang ở gian phòng cách vách, thừa kế tất cả tốt đẹp của bọn họ, anh tất sẽ làm cho nó hết thảy đều được như nguyện, đem tất cả những gì nó muốn trên thế giới, đều dạy cho nó cách để lấy được.

"Chỉ vì cuộc đời này không đổi, nguyện vì em, ngu ngốc cả đời."

Anh cúi đầu cười, l*иg ngực chấn động, tràn đầy tình yêu truyền vào trong lòng cô.

----------oOo----------

Mia: Cuối cùng cũng hoàn thành. Ê răng quá ta quyết định sẽ tìm một bộ ngược để làm thôi. Tránh xa sủng đây. Hẹn gặp lại các tình yêu trong một câu truyện mới ^^!