Chương 55

"Đem nôi đặt ở bên cạnh giường bệnh, " anh ôn nhu vén một lọn tóc mai ra sau tai cô, "Trước mang cô ấy đi nghỉ ngơi thật tốt."

Người vợ dũng cảm nhất của anh, thật sự là có thể làm cho anh rất cảm động, mà lại còn... không biết làm sao.

Văn Hoán Hoán khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, ngọn đèn màu trắng chói mắt làm cho cô phải khẽ nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau liền tối đi, một bàn tay nhẹ nhàng che trước mắt cô, cô từ từ mở ra, mới thích ứng được.

"Tiểu cây ớt..." nụ hôn của Trịnh Lẫm Tự rơi xuống sau đó, ôn nhu như nước, là một Trịnh Lẫm Tự mà người ngoài không có cách nào tưởng tượng ra.

"Con cũng đã sinh một đứa, còn tiểu cây ớt..." Văn Hoán Hoán có chút muốn khóc, môi của anh quá ấm, ngữ khí của anh lại quá mức ôn nhu, có lẽ là di chứng của nữ nhân sinh con sau, giờ khắc này, cô thế nhưng lại nói không nên lời: "Con đâu anh?"

Hướng theo tầm mắt của anh nhìn sang, chiếc nôi trẻ em được đặc chế hoàn hảo đặt ở bên giường, giờ phút này nắp mở ra, mơ hồ có thể trông thấy dáng vẻ đứa bé nhỏ nhắn.

Trịnh Lẫm Tự ôm lấy con, tư thế có chút cứng ngắc, cũng đúng, anh là người một tay có thể nắm lấy quyền sinh sát của thành phố C, nào đã từng ôm trẻ con? Chỉ là nhìn tư thế không được tự nhiên của anh, Văn Hoán Hoán lại nhịn không được lệ tràn đầy vành mắt.

"Thật xấu ..." Văn Hoán Hoán tiếp nhận, tư thế đồng dạng không thuần thục, nhưng lòng lại tràn đầy ấm áp, tựa hồ trước ngực đều bị cục bông mềm này hòa tan, "Sao một chút cũng không giống người cha thối của con?"

Lão tử đẹp trai như vậy, lão nương cũng lớn lên không tệ, như thế nào đứa bé tựa như một con khỉ chưa lớn lên?

Từ Nhan Tịch mới vừa vào cửa bật cười một tiếng: "Kính nhờ, đứa bé mới sinh ra được mấy ngày chứ? Cậu cũng không nên vu oan cho loại gen hài lòng của Đại ca."

"Không phải đâu! Con cậu mới vừa sinh ra cũng rất đẹp mà!" Văn Hoán Hoán kháng nghị nói.

Chiêm Ngộ Thần ôm con đi tới, bất đắc dĩ nhìn Đại ca: "Chị dâu xem ra là ghét bỏ anh."

"Ừ, tôi rất ủy khuất." Trịnh Lẫm Tự nghiêm trang nói.

Viên Bảo Đình trốn ở góc phòng rốt cục nhịn không được, cười ha ha đi ra, nhảy đến trước giường lấy ngón tay như sờ tiểu miêu tiểu cẩu chạm một cái vào mặt con: "Thật sự rất giống một con khỉ a!"

Văn Hoán Hoán nghe vậy khiêu mi, đẩy tay của cô ra: "Coi như là con khỉ cũng là một con khỉ đẹp trai!" Cô giận dỗi quay đầu: "Đúng không? Ông xã? !"

Trịnh Lẫm Tự sủng ái gật gật đầu.

"Tên gọi là gì đây?" Viên Bảo Đình đột nhiên nhíu mày hỏi, "Chẳng lẽ thực sự gọi tiểu hầu tử (con khỉ con)?"

Văn Hoán Hoán cũng đau đầu, đặt tên gì thật sự là làm khó người ta, phụ nữ đại nhân vừa sinh con xong bày tỏ tế bào não đã dùng hết, chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn chằm chằm ông xã chỉ số thông minh năng lượng cao nhà mình.

"Ừm..." Trịnh Lẫm Tự làm bộ suy tư một lát, lập tức nhìn về phía bà xã bày ra khuôn mặt tươi rói, câu dẫn ra khóe môi, dáng vẻ mị hoặc chúng sinh, "Gọi Trịnh Du đi."

Viên Bảo Đình "A" một tiếng, bày tỏ không hiểu.

Kỷ Nhược Bạch vừa mới đến nghe vậy, nhìn Đại ca nhà mình đang cười rvô cùng phong tao, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu so sánh mức độ khó chịu, bốn người bọn họ cộng lại cũng không bằng hắn.

Còn có ai có thể đem tình cảm của mình đối với người yêu đặt ở trên tên của con cái bọn họ, thời khắc nhắc nhở, anh vĩnh viễn yêu cô, vĩnh viễn đợi cô đây?

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm.

Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?

Thanh thanh tử bội, ung dung ngã tư.

Túng ngã bất lai vãng, tử ninh bất ly?

Khiêu hề thuyết hề, tại thành khuyết hề.

Nhất nhật bái kiến, như tam nguyệt hề).

(Mia: * Gộp 3 bài thư Tử Khâm 1+2+3:

Dịch thơ:

Xanh xanh tà áo,bồi hồi lòng ta

Đã lâu không gặp, vời vợi tin xa.

Xanh xanh dây lưng, vấn vương lòng ta.

Đã lâu không gặp, biền biệt không về.

Ngày ngóng đêm trông, bên thành mong đợi.

Một ngày không gặp, như ba tháng dài.

Một bản dịch khác của Tạ Quang Phát:

Áo chàng bâu vải xanh xanh,

Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời,

Ví bằng em chẳng đến chơi,

Sao chàng chẳng gởi vài lời viếng thăm?

Xanh xanh tua ngọc của chàng,

Nhớ ai em nghĩ xốn xang xa vời.

Ví bằng em chẳng đến chơi,

Sao chàng lại chẳng đến nơi em chờ.

Nhẹ nhàng em nhảy lên nhanh,

Đứng trông trên cửa lầu thành vót cao.

Một ngày mà chẳng thấy nhau,

Lâu như ba tháng, khác nào chàng ôi!)

Trịnh Du - Du, du du ngã tâm, ung dung ngã tư.*

(Mia: bài thơ của người lưu lại trách người ra đi, hoặc thể hiện tâm tư nhung nhớ người yêu. Du có thể hiểu là lo ngĩ xa xôi/ nhớ nhung Theo mình hiểu tên trịnh du có nghĩ là TLT luôn luôn đợi chờ VHH)

Mà ngay cả về sau khi nghe được cái tên này, Văn Khải Hùng cùng Trịnh Bác Dương đều gật đầu, nói cái tên này rất hay.

Nhìn xem vẻ mặt mờ mịt ngây ngốc của bà xã nhà mình, Trịnh Lẫm Tự nhìn qua ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dung nhan tinh xảo giờ phút này vô cùng điềm tĩnh.

Trên đời này, anh chỉ đợi một mình cô, rốt cục anh cũng đợi được đến, đợi được cô đem hạnh phúc của mình giao phó cho anh, sau đó vợ con ở bên, cuộc sống mỹ mãn.

Cả đời này, anh có một câu nói vĩnh viễn có thể làm được - - chỉ cần là bọn họ nói muốn, anh nhất định sẽ cho.

Nguyện em cả đời đều tại bên cạnh anh, vậy nên anh sẽ vì em dốc hết sức lực, cả cuộc đời này không đổi.

Hoàn chính văn.