Chương 50

Chương 50:

Văn Hoán Hoán nghe vậy, siết chặt nắm đấm cố nén nước mắt mới không bị thất thố, cô nghẹn ngào, đỏ hồng mắt ôn nhu nói: "Ba ba, con không ủy khuất, cũng không khổ sở, con chỉ là... Không nỡ... Thực xin lỗi, ba ba, ba khổ cực nuôi lớn con như vậy, thân kiêm nhiều chức, cũng rất ít khi nói với con, con vừa có chuyện, người lo lắng nhất cho con cũng chính là ba, ba khổ sở, ba đau lòng hơn bất cứ ai... Nhưng mà giờ con lại phải lập gia đình, thực xin lỗi... Con gái bất hiếu, khiến ba tịch mịch, không thể ở cùng ba... Thực xin lỗi... Ba ba.... Nhưng là... Là thật sự rất yêu ba..."

Có cái gì mà ủy hay không ủy khuất đây? Trên thế giới này, hai thứ tình cảm trân quý nhất, tuy bị mất đi một phần, nhưng người ba này lại đem hai phần yêu đều cho mình.

Cô chỉ hận, cuối cùng có một ngày mình rời đi, từ đó cùng người khác tạo thành gia đình mới, thì ông đã không thể là duy nhất.

Thì ra là, nhìn mình rời khỏi cha mẹ, lại chua xót như vậy, thế cho nên Văn Hoán Hoán nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, bây giờ ngẫm lại, lúc trước cha mẹ nghiêm khắc, chẳng qua là bọn họ biểu đạt tình yêu không bằng lời thôi.

Thấy nữ nhi nghẹn ngào nói năng lộn xộn, Văn Khải Hùng cuối cùng không thể nhịn được, đưa tay che ở trên mắt của cô, chính mình cũng đã chảy lệ.

Con gái ông, kiên cường quật cường, lại hiếu thuận hiểu chuyện, hiểu tất cả những gì tốt đẹp cùng tà ác trên thế gian, biết phân biệt tốt cùng xấu, bỏ hay cho, ông dạy cô tốt như vậy, tính cả phần của vợ, nhưng vẫn luôn cảm thấy thẹn với cô.

Nhưng mà hôm nay cô nghẹn ngào co lại ở trong lòng ngực mình, rồi lại hiểu chuyện làm cho ông đau lòng.

Năm đó chỉ là một bé con nhỏ như vậy, lúc ấy trong nhà không có nữ nhân, là ông nhất thủ nhất cước từ luống cuống tay chân đến thuần thục chiếu cố, còn nhớ rõ lúc trước khi ông ôm còn sợ làm gãy cổ cô, cho tới bây giờ, nhìn gương bôi phấn vàng, người còn rực rỡ hơn so với trang sức màu đỏ, cuối cùng đã đến tuổi phải lập gia đình.

Cô con gái quý giá nhất trên đời của ông a...

Ngoài phòng, Viên Bảo Đình, Từ Nhan Tịch với một đám nữ nhân cùng đám sư đệ của nghĩa võ quán tạo thành tập đoàn thân hữu thức thời nhường gian phòng để lại cho một đôi cha và con gái từng sống nương tựa lẫn nhau, quay ra vây quanh một đám các nam nhân tìm mọi cách làm khó dễ, đặc biệt là Từ Nhan Tịch, một người phụ nữ có thai nâng cao cái bụng đã đội to lên thoải mái nhàn nhã ngăn cản ở trước cửa, mọi người kiêng kỵ tiểu thái tử trong bụng kia, cũng không dám lộn xộn, sợ Chiêm thái tử tìm bọn họ tính sổ.

Chiêm Ngộ Thần chở Trịnh Lẫm Tự vội vã chạy đến, một đầu toát mồ hôi lạnh nhìn nữ nhân nhà mình bị một đám người vây quanh, lập tức xông tới không nói lời nào liền lâm trận phản bội, còn lên tiếng bảo hôm nay mỗi người đều phải biết điều, nếu nữ nhân của hắn hơi nhíu mày hắn luền trực tiếp đem người đạp đến Châu Phi.

Tiêu Hoàn mắng to hắn là cháu nội của con rùa, nhưng bị Ngụy Hãn bên cạnh đảo mắt liếc qua một cái, hắn liền rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Lăng Quân Viêm mỉm cười cầm tập vẽ tranh đứng ở một bên, lặng yên ghi chép lại từng màn ấm áp này.

Tiểu sư muội của anh, rốt cục cũng lập gia đình, có lẽ rất nhanh sẽ làm mẹn, mà anh, hi vọng cô có thể vĩnh viễn vui vẻ, vô tư vô lự.

Lương Hồi một thân váy dài vừa vặn đứng ở phía sau anh, hiểu được tâm trạng của anh giờ phút này.

Đáy lòng phức tạp lại thoải mái, không hiểu liền thấy ướt hốc mắt.

Trịnh Lẫm Tự mặc một thân trường bào đỏ sậm tuấn lãng bước tới cửa, đi sau là Quan Thánh Hề trong tay cầm lấy một đống trân bảo coi như không cần tiền đem tặng, bọn tỷ muội cùng các sư đệ hò hét loạn lên đồng loạt xông lên, được đám cận vệ che chở, Trịnh Lẫm Tự bình tĩnh đi vào.

Đến tới cửa, anh liền nhìn thấy tiểu tân nương của mình đỏ hồng mắt tựa ở trên người nhạc phụ, cô mặc một bộ đồ cưới được danh gia thiết kế, đẹp tựa tiên nhân.

Lẳng lặng nhìn xem, Văn Khải Hùng phát hiện ra anh trước, khẽ thối lui một bước, sau đó vuốt lên mái tóc của con gái vừa rồi bị làm cho có chút rối loạn, sau đó đích thân trịnh trọng đem chiếc mũ phượng nặng nề đội lên đầu Văn Hoán Hoán.

Ông dắt tay con gái, Trịnh Lẫm Tự ánh mắt nhu tình đi lên trước, vươn tay, tiếp nhận tay của cô.

Văn Khải Hùng cầm hai tay của họ, lệ đã lau khô, ông lại là một người cha nghiêm túc yêu thương con gái như xưa: "Lẫm Tự, nhớ kỹ lời hứa của con." Trong lời nói của ông như vừa phó thác, lại vừa như đang nhắc nhở.

"Cha, con sẽ." Trịnh Lẫm Tự nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, "Chỉ cần một ngày còn có con, con sẽ bảo vệ cho cô ấy hạnh phúc vui vẻ, vô tư vô lự, cả đời như ý... Thay cha, chăm sóc cô ấy nhất sinh nhất thế, yêu cô ấy nhất sinh nhất thế."

Nhất sinh nhất thế.

Lời anh đã hứa, anh nhất định tuân thủ.

Trong Văn gia, khắp nơi lụa đỏ giăng đầy, nghe nói là khung cảnh mà trước đây mẹ của Văn Hoán Hoán đã chờ đợi nhất, chính là vị hôn phu của con gái, cưới hỏi đàng hoàng, được trời đất cùng chứng kiến tiếp nhận trách nhiệm thủ hộ con gái của bọn họ.

Một đôi tân nhân, đứng giữa thiên địa, chú rể tuấn lãng trầm ổn, ánh mắt nhu tình; tân nương hồng y như lửa, kiều môi nửa hé.

Trong tiếng hét to của bà mối, thịnh thế vinh khói, hai người bọn họ đứng đối mặt, đôi môi đều mang theo mỉm cười, tay áo bay tán loạn, hứa hẹn đối với hai bên.

Trịnh Lẫm Tự vén lên rèm châu của mũ phượng, hai tay dịu dàng đẩy ra, đem rèm

Châu treo ở trên móc phượng tinh mỹ, tân nương tử yêu kiều dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn mình, hai mắt cụp xuống, làm cho hắn nhịn không được khẽ nhúc nhích cổ họng, hôn sâu xuống.

Chung quanh ồn ào, thét chói tai, bọn họ đều coi như không nghe thấy.

Ông ngoại khó được cũng đỏ tròng mắt, tâm nguyện đã xong, mong muốn lớn nhất của con gái, hôm nay rốt cục cũng hoàn thành.

Tiêu Hoàn huýt sáo một cái: "Không thể ngờ được Đại ca mặc bộ đồ đỏ này mà cũng đẹp trai như vậy!"

Lúc ấy Trịnh Lẫm Tự từ Văn gia trở lại, lúc nói cho bọn họ biết muốn cử hôn lễ kiểu truyền thống, hù dọa Chiêm Ngộ Thần cùng Tiêu Hoàn thiếu chút nữa từ trên ghế làm việc té xuống.

Một mảnh đỏ rực phong tao như vậy, Đại ca trước sau như một yêu thích màu trắng, có thể được sao?

Sự thật chứng minh, lúc ấy bọn họ lo lắng là dư thừa.

Ngươi xem, có màu sắc nào có thể rừng rực như màu đỏ đây?

Tiêu Hoàn lặng yên nắm tay Ngụy Hãn ở bên cạnh, thứ mềm nhẵn trong tay do dự tựa hồ muốn tránh thoát, bị hắn càng thêm kiên định cầm lấy; Chiêm Ngộ Thần bị Từ Nhan Tịch nện cho một cái, sau đó đem bà xã mắt đỏ đã khóc không thành tiếng ôm vào trong ngực; Ngôn Lệ đứng ở góc khuất nhất, trong mắt ảm đạm hư không nhìn đôi tân nhân kia, đau lòng khó có thể tả...

Có cái gì hạnh phúc hơn so với chuyện hai người yêu nhau được ở cùng một chỗ? Khi bọn họ trải qua mến nhau, hiểu lầm, chia lìa... Hơn nữa cuối cùng vẫn còn cùng một chỗ, như vậy thì sẽ không có thứ gì có thể chia rẽ bọn họ.

Buổi tối là tiệc rượu kiểu Trung Quốc, hôn lễ thế kỷ danh chấn thành phố C này diễn ra liên tục trong hai ngày, là hứa hẹn của nam nhân cường đại nhất thành phố C với một cô gái tên là Văn Hoán Hoán.

Trong phòng cưới, Văn Hoán Hoán đang thay sườn xám bộ màu đỏ.

Mười ba thợ thêu cao câpd nhất trên thế giới liên tục trong vòng một tháng chế ra độc nhất vô nhị, ám kim thêu lên nhiều đóa Mẫu Đơn cùng Hải Đường thiên hình vạn trạng, tường vân vòng eo, phụ trợ khiến cô càng thêm mảnh mai.

Văn Hoán Hoán gầy, nhưng không yếu, hàng năm luyện võ nên tư thái so với những nữ nhân khác càng mềm dẻo hơn, làn da như mỡ đông, lộ ra một đoạn ngắn cánh tay trắng nõn, vóc người mét bảy cao gầy mặc một thân màu đỏ này lại thêm vài phần anh tư khí khái.

Lúc Trịnh Lẫm Tự đẩy cửa đi vào Văn Hoán Hoán đang chiến đấu với khóa kéo sau lưng, dưới vạt váy sườn xám xẻ cao như ẩn như hiện một đôi bắp đùi trắng bóng, Trịnh Lẫm Tự mỉm cười đi tới, một tay vịn chặt eo của cô, cái tay còn lại thay thế tay cô, nhẹ nhàng lôi kéo, Văn Hoán Hoán chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, phần eo đi theo cứng lại, thở phào nhẹ nhõm.

Bên hông một cái móng vuốt nóng bỏng cọ xát chỗ phần eo, mặc dù cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kia, Văn Hoán Hoán nhịn cười, nhưng cuối cùng nhịn không được vẫn nhe răng cười với kính.

Nụ cười này, xua tan tất cả khói mù, Trịnh Lẫm Tự đột nhiên cảm giác được những ngày máu tanh gϊếŧ chóc không có cô làm bạn phảng phất như đã không còn, dường như trên thế gian này, chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

Đáy mắt thâm trầm từ từ trở thành nhạt, cuối cùng bình tĩnh trở lại, du͙© vọиɠ kỳ dị bị dẹp xuống, nhanh đếm mức anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Bà xã... Gọi ông xã." Anh vùi đầu trên gáy cô, làm nũng.

Văn Hoán Hoán bị mái tóc ngắn của anh làm nhột, cười nhẹ lại không dám quá dùng sức, sợ nứt vỡ lễ phục, cho nên chỉ có thể ở trong ngực anh cười đến mức thân thể mềm mại run rẩy, cuối cùng, dưới ánh mắt ai oán không thuận theo của anh, thanh âm của cô phá lệ nhu tình tựa thủy: "ông xã."

Trịnh Lẫm Tự chỉ cảm thấy lòng tràn đầy rung động.

Anh rốt cuộc cũng chờ tới ngày này, cô có thể đứng ở bên cạnh anh, ấm giọng lời nói nhỏ nhẹ kêu lên xưng hô trên thế giới này chỉ riêng anh có thể nghe được, hai chữ tuyệt vời nhất trên thế giới này, lấn át tất cả chờ đợi, đập vào mặt.

Thì ra là, thật sự có thể đợi đến, đợi đến khi cô rốt cục trở thành vợ của anh, sau đó trở thành người cả đời này duy nhất hợp pháp sủng ái vô biên.

Chỉ hận thời gian quá nhanh, nếu là có thể khóa lại một khắc này, anh nguyện ý đánh đổi tất cả.

...

Nếu chư vị muốn dùng bốn chữ để hình dung bữa tiệc cưới kiểu Trung Quốc này, mọi người chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ - - tận hứng mà về.

Trịnh Lẫm Tự ôm tân nương tử yêu kiều hơn hoa, ai đến mời rượu cũng không cự tuyệt.

Rất nhiều con cái cán bộ dù sáng đu tối qua nhiều năm như vậy bị Trịnh Lẫm Tự chèn ép quen, lại càng tận hết sức lực tiến lên luyện tửu lực với anh, công bố là vì huấn luyện cho nữa tiệc cưới càng lớn hơn vào đêm mai.

Trịnh Lẫm Tự lắc đầu cười cười, đè lại tay tân nương tử, một mực cạn chén.

Ngày vui như vậy, chẳng qua là bị uống rượu mà thôi, có gì phải ngại?

Văn Hoán Hoán chỉ nhìn anh uống, mà rượu của mình cũng bị anh đoạt đi, nhanh chóng không được.

Từ Thanh Kiêu khó được cởi quân trang ra, một thân thường phục nhàn nhã vừa vặn lại không thất lễ đứng đầu đám người, nút áo bị cởi ra ba viên, lộ ra một mảng lớn l*иg ngực màu lúa mạch, bởi vì mùi rượu mà hai mắt sáng lúc này ranh mãnh nhìn cô dâu mới rõ ràng đang lo lắng cuống cuồng, cười nói: "Chú rể quan cũng không có lên tiếng! Không cần sợ hắn say! Nếu là đêm nay thực sự say, Từ Thanh Kiêu này sẽ cho người mang hắn vào động phòng!"

Người chung quanh cười ha ha, nhưng tiếc thay Văn Hoán Hoán đã bị ông xã mình rèn luyện da mặt càng dày, nghe vậy hai mắt tái đi, một tay níu lại mỉm cười nhìn xem trượng phu của mình, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu anh lại cậy mạnh nữa, động phòng cũng tìm người thay thế đi!"

Thanh âm không lớn, nhưng đám lang sói chung quanh có thính lực siêu mạnh, nghe vậy lại là mập mờ ranh mãnh cười, rối rít nhìn Trịnh Lẫm Tự.

Chỉ thấy Trịnh Lẫm Tự đáy mắt đã hơi có men say, nhưng hai mắt trong suốt vẫn là hết sức thanh tỉnh, trong ánh mắt nghiền ngẫm của mọi người đem mỹ kiều nương ôm vào trong ngực, cúi đầu tại trên vành tai của cô hôn một cái: "Vi phu... Nhất định chống đỡ được đến khi động phòng xong."

Văn Hoán Hoán thẹn quá hoá giận đánh anh, nhưng khi đυ.ng phải ánh mắt chứa đầy nụ cười của anh liền yên lặng, người nam nhân này kể từ vừa rồi cô gọi tiếng ông xã kia đáy mắt vui vẻ cùng vui sướиɠ chưa từng biến mất. Nghĩ đến một người lãnh đạm trấn định hôm nay lại thành cái dạng này, Văn Hoán Hoán bật cười, một tay đoạt lấy chén rượu của Trịnh Lẫm Tự cạn sạch, hào sảng cười nói: "Mời rượu thì mời rượu! Vợ chồng chúng ta lấy một địch trăm!"

Văn Hoán Hoán đứng giữa một đám nam nhân cười ầm lên chính mình cũng cười vô cùng sáng lạn.

Tân hôn yến nhĩ, chuyện gì đều là vui vẻ.

Cho nên, cho phép anh, cũng cho phép bản thân.

Mia: Thiệt chứ mấy chương cuối ngọt quá k chịu nổi.