Chương 49

Chương 49:

Văn Hoán Hoán tựa hồ đang ẩn nhẫn, cuối cùng vẫn là không nín được nở nụ cười, nàng bất động thanh sắc đẩy tay Cố Giang Hoài Minh ra, trên mặt hào quang vạn phần, thanh âm lại bị ép tới mức chỉ có bọn họ mới có thể nghe thấy: "Nam nhân của tôi, tôi tin tưởng."

Sau đó, trong ánh mắt ý vị thâm trường của Cố Giang Hoài Minh, bước đi nhẹ nhàng, như công chúa cao quý đi đến trước mặt Trịnh Lẫm Tự, tay ngọc thon thon đặt ở trên bàn tay của nam nhân sẽ nắm tay cô cả đời.

Đúng vậy, nam nhân của cô, cô tin tưởng.

Bảy chữ, hiến Cố Giang Hoài Minh kinh hãi, cũng khiến Trịnh Lẫm Tự chấn động.

Sắc mặt đám người Cố gia tối đi, Trịnh Lẫm Tự không thèm để ý chút nào, anh dắt tay của cô để lên cạnh môi hôn: "MY LOVE."

Lúc này dưới ánh đèn, gò má hoàn mỹ của Trịnh Lẫm Tự chiếu vào đáy mắt Văn Hoán Hoán, khiến cô thấy an tâm.

Chuyện này không thể nghi ngờ là đã đẩy buổi dạ tiệc đến cao triều, còn Cố Giang Hoài Minh sau khi lấy lại tinh thần không tiếng động nhìn đôi giai nhân này, cuối cùng đi lên khán đài, giải thích tất cả tin đồn bất hòa của hai nhà Trịnh Cố, còn bày tỏ bọn họ nguyện ý tiếp tục hợp tác, thành lập quan hệ lâu dài.

Lúc này mọi người mới yên tâm thả lỏng.

Văn Hoán Hoán tựa ở trong ngực Trịnh Lẫm Tự, cười thỏa mãn.

Lúc rời đi Cố Giang Hoài Tang cùng Cố Giang Hoài Minh đứng ở cửa tiễn bọn họ, Cố Giang Hoài Tang nghiêng đầu cười quan sát Hoán Hoán không hề thua kém cô chỗ nào, một loạt lời tán dương bằng tiếng Trung lưu loát bật thốt ra: "Khó trách sư huynh nguyện ý vì em làm nhiều như vậy, em rất dũng cảm."

Bọn họ đều biết rõ kế hoạch trong đó, ở điểm này Cố Giang Hoài Minh thừa nhận chính mình có chút đầu cơ trục lợi, liền đưa tay phải ra tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, sẽ không có lần tiếp theo."

Trịnh Lẫm Tự lười biếng cười, bị Văn Hoán Hoán bấm một cái, mới vươn tay cầm: "Không vấn đề."

Nghe ra anh không có chút cảm giác "Không vấn đề" nào, Cố Giang Hoài Minh cười thập phần vô hại: "Không phải là anh nói chỉ muốn sự tình được giải quyết viên mãn, nên cái gì cũng giao cho tôi sao?"

"A? Cho nên phải để mặc anh bắt nạt người nhà ta sao?" Khoé miệng Trịnh Lẫm Tự càng nhếch thêm, "Vậy tôi đã hiểu." Anh kéo dài âm cuối, tựa hồ đang ám chỉ điều gì, Cố Giang Hoài Minh lúc này mới nhớ tới tiểu muội của mình bây giờ đang ở cùng với người của bọn họ, lập tức dở khóc dở cười, người nam nhân này trên vấn đề quyền chiếm hữu thật sự là bá đạo một cách biếи ŧɦái.

Cuối cùng nhìn Văn Hoán Hoán bị Trịnh Lẫm Tự ôm rời đi, Cố Giang Hoài Minh đưa lưng về phía ngọn đèn vừa rồi chiếu rọi bọn họ, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tan.

Cố Giang Hoài Tang tặc tặc có tiếng, cô nhìn hai người đã hóa thành chấm nhỏ, mắt to yêu mị dãn ra: "Hối hận?"

"Nhiều chuyện."

Cố Giang Hoài Minh cười yếu ớt xoay người rời đi, chỉ là nụ cười kia, cũng không có hiện len nơi đáy mắt.

Hắn bình thường trở lại, chấp nhất nhiều năm như vậy khi gặp một màn quật cường kia, hôm nay, hắn không thể không nói, hắn thua.

Thua một người nam nhân khác cố chấp đối với cô.

Cũng không phải tình yêu của hắn không bằng, mà là tình têu của Trịnh Lẫm Tự quá mãnh liệt.

Không kiêng sợ, ôm ánh mặt trời, nhưng mà hắn không thể, hắn yêu, nhất định sinh trưởng ở trong góc hắc ám ẩm ướt thối rữa, cho nên hắn thua.

Người kia, cần phải được hô hấp dưới ánh mặt trời tự do.

Đem Văn Hoán Hoán bỏ vào trong xe, vẻ mặt Trịnh Lẫm Tự lúc này là hoàn toàn tối đen, anh phân phó tài xế kéo tấm ngăn lên, tự mình ngồi xuống, nhìn tiểu nữ nhân tùy ý ngồi ở một bên, váy dài tán rơi trên mặt đất, làm cho anh không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cô mặc lễ phục anh tặng, màu xanh biển như Mỹ Nhân Ngư, dáng vẻ làm cho người ta rủ lòng thương xót.

Tâm tình Văn Hoán Hoán đặc biệt tốt, từ phía sau lôi ra chén rượu cùng chai rượu đỏ, rót cho mình một chén, rượu nho thượng hạng lưu luyến tại đầu lưỡi, kí©h thí©ɧ gai vị giác, dáng vẻ làm cho người ta muốn say.

Trịnh Lẫm Tự không trầm mặc nổi nữa, một tay lôi cô qua, đoạt chén rượu của cô tùy tiện để xuống, liền đè cô dưới thân thể, Văn Hoán Hoán nở nụ cười, đáy mắt tựa hồ chứa ánh nước, diễm lệ phát sáng, làm cho vốn đang có vài phần buồn bực cùng bất mãn đều biến mất không thấy đâu.

"MY LOVE, " Văn Hoán Hoán cười khanh khách, cầm lấy mặt của anh cười diễm lệ, tuyệt sắc khuynh thành, "YOU ARE MY LOVE TOO."

Cô nói với tốc độ rất chậm, tựa hồ là mượn mùi rượu đem những lời này nói ra, trái tim Trịnh Lẫm Tự thoáng cái liền mềm nhũn, nhìn một mảnh tuyết trắng nằm ở dưới thân mình, môi của cô là nơi tươi đẹp nhất, anh nhịn không được hôn lên, là hương vị son môi cao cấp, ngọt ngài, rồi lại phun trào nồng đậm mùi thơm.

Anh gặm môi của cô vừa đè bừa liếʍ, chỉ chốc lát sau môi của cô đã vừa đỏ vừa sưng, còn câu hồn hơn hồi nãy.

"Em cô bé hạt tiêu này, cũng dám chọc tức anh..." Anh ngừng hôn, bị cô khó chịu đẩy ra, giờ phút này đáy lòng bị lời nói vừa rồi khiến cho nhu tình như nước, bởi vậy đem cô ôm lên, để cho cô gối lên trên đùi của mình, anh thì xuyên thấu qua cửa sổ xe đặc chế nhìn ra ngoài cảnh đêm thành thị, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong buồng xe chỉ có thể nghe thấy hô hấp thanh cạn của cô.

"Hoán hoán, đứng lên, cùng anh nói chuyện, " anh cúi đầu liền thấy cô mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, tựa hồ đang khinh thường, liền không nhịn được vỗ vỗ khuôn mặt của cô, không hóa trang cũng vẫn láng minh, lập tức không nỡ buông tay. Văn Hoán Hoán bất mãn, đầu của cô giờ phút này rất trướng đau, cực kỳ không thoải mái, liền dứt khoát lấy hai tay bắt lấy tay của anh đặt lên trán muốn xoa, Trịnh Lẫm Tự đợi cô buông tay ra tự động xoa huyệt Thái Dương cho cô, cúi đầu mắng một tiếng "Tiểu bại hoại".

Văn Hoán Hoán là mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Về đến nhà, Trịnh Lẫm Tự ôm cô lên giường, lễ phục dạ hội còn chưa thay ra, giờ phút này làn váy phủ khắp giường, anh không ngồi ở trên giường, ánh mắt nóng bỏng sít sao ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhân.

Kỳ thật Văn Hoán Hoán cũng không ngủ say, nhưng khi cô cảm giác ngón tay của mình chợt lạnh, cô bỗng dưng mở mắt ra.

Tay phải, trên ngón áp út, một chiếc nhẫn xinh đẹp khảm các loại kim cương vừa vặn nằm trên đó, Văn Hoán Hoán cảm thấy tỉnh cả cơn say, trong nháy mắt liền ngơ ngác nhìn ngón áp út trên tay phải của mình, cho đến khi cô bị Trịnh Lẫm Tự ôm vào trong ngực.

"Vốn là dự định sẽ đàng hoàng một chút, nhưng mà anh phát hiện mình đợi không được, " Trịnh Lẫm Tự thất bại dùng cằm ma sát đỉnh đầu Văn Hoán Hoán, anh cầm tay của cô nâng lên, nhìn vào mắt cô và nói "Chiếc nhẫn này tên là " ánh sao ", ý chỉ sự hi vọng cùng vĩnh hằng, trên đời chỉ có một chiếc, là tất cả tình cảm của anh đối với em tụ tập mà thành độc nhất vô nhị trên đời này."

Văn Hoán Hoán trong nháy mắt đỏ hốc mắt.

Khi hàng ngàn hàng vạn ánh sao đều đọng lại trên ngón tay là cảm giác gì ?

Văn Hoán Hoán chỉ có thể trả lời, là tràn đầy, căng căng, có chút không dám tin, rồi lại như sớm đã dự liệu.

Anh thật sự làm được, giống như lần đầu tuên anh trêu chọc cô, lần đầu tiên anh hứa hẹn - - anh không dám cam đoan trên thế giới các loại ngoài ý muốn, nhưng mà anh có thể cho cô toàn bộ, chỉ cần cô muốn, anh nguyện ý cho, cho dù là một Trịnh Lẫm Tự.

Nam nhân cường đại này, đem tất cả của mình cho hết cô, dùng toàn tâm toàn ý chờ đợi, đổi lấy cùng cô dắt tay qua quãng đời còn lại.

"Thật không lãng mạn."

Văn Hoán Hoán nghẹn ngào oán hận.

"Đúng vậy, bởi vì, đây là sự thật." Giọng nói của Trịnh Lẫm Tự êm dịu đến cực điểm, mang theo sự chân thật.

Đúng vậy, bởi vì là chân thật, cho nên mới đáng quý.

"Tha thứ cho anh đã không hỏi rm có nguyện ý hay không, bởi vì cuộc đời này, anh sẽ chỉ cưới một mình em, em nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng được, anh đều sẽ đem em trói ở bên cạnh anh, làm vợ của Trịnh Lẫm Tự này." Trịnh Lẫm Tự phảng phất là đối với tất cả sự vật chứng kiến giờ phút này thề, thành kính mà kiên định, "Chiếc nhẫn này, một khi em đeo lên, suốt đời không thể cởi xuống, anh đưa cho em, em phải bảo quản thật tốt, hiểu không?"

Cho em thứ hoàn chỉnh nhất mà trân quý yêu, còn có hứa hẹn đối với cuộc đời này, tất cả em đều phải cẩn thận bảo quản, biết không?

Bởi vì anh thực sự không nghĩ ra được, trên thế giới này, còn ai có tư cách có thể làm cho anh cùng với cô ấy dây dưa, bởi vì yêu sâu đậm, cho nên sủng ái.

"Được." Đôi môi Văn Hoán Hoán run rẩy, thân thể bởi vì lặng yên rơi lệ mà run rẩy giờ phút này như con tôm co rúc ở trong ngực của anh, anh nói ra từng chữ sang sảng đều khiến l*иg ngực chấn động, cũng bởi vậy những chấn động kia cũng giống như sẽ lây lan vang dội trong trái tim của cô, "Em nguyện ý, em nguyện ý làm thê tử của anh, kiếp nầy, nếu anh không chê, em sẽ không rời."

Cô đã sớm đem bản thân giao cho anh, liên tục tín nhiệm anh, ỷ lại anh, cô hiểu, tình căn thâm chủng, là sự biểu đạt tình yêu tốt nhất của cô đối với người nam nhân này.

Bởi vì không có ai sẽ nguyện ý bảo vệ chính mình hơn mười năm, lại một lời không nói;

Cũng không có ai sẽ giống như anh, vô điều kiện sủng ái cô hết thảy chỉ để cô có thể bình an như ý;

Cũng không có ai sẽ như anh hiểu được bảo vệ cùng quý trọng chính mình;

Ánh sao sáng trên ngón tay kia, bên trong có một viên có phân lượng lớn nhất, là anh.

Anh đem mình đưa cho cô, cô chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nặng trịch, là cảm giác sinh mệnh được lấp đầy, chỉ cảm thấy nếu như kiếp nầy ngay cả anh cũng không xứng ông lấy cô, thì cô sẽ không thể yêu ai, không tiếp tục cầu gì.

Hôn lễ chia ra làm hai ngày, ngày thứ nhất là theo phong cách truyền thống Trung Quốc lần lượt đến nhà mẹ đẻ đón người, bái thiên địa bái cao đường; ngày hôm sau chọn kiểu phương tây, sớm đã âm thầm bố trí tốt hội trường ở nơi cao cấp nhất thành phố C, toàn bộ thế giới hơn hai mươi truyền thông quốc gia tiếp sóng, chứng kiến khoảnh khắc oanh động nhất thành phố C này.

Thân mặc một bộ giá y màu đỏ, Văn Hoán Hoán yên lặng ngồi trong phòng, ngoài phòng tiếng pháo đốt vang dội cả tòa nghĩa võ quán, nơi này là chỗ cô sinh ra và lớn lên, mà anh lại ở chỗ này đem cô đón đi, từ nay về sau, cô sẽ có nhà của mình, có gia đình của mình.

Văn Khải Hùng cũng là một thân đường trang uy nghiêm, ông chắp một tay sau lưng, nhìn cô con gái trang dung xinh đẹp, quả đấm nắm chặt tiết lộ tâm tình của ông.

"Ba ba, " Văn Hoán Hoán gọi ông một tiếng.

Văn Khải Hùng ừ một tiếng, lập tức đi đến trước mặt cô, lẳng lặng tường tận nhìn ngắm. Cô có khuôn mặt giống mẹ, có tính tình như ông, cô là niềm kiêu ngạo nhất của họ, cho dù đã lớn như vậy, ông cũng chưa bao giờ vì cô là một nữ nhi mà cảm thấy thất vọng chút nào.

"Con... Phải ngoan ngoãn."

Văn Hoán Hoán đưa tay, như khi còn bé ôm lấy eo ba, mặt áp ở trên bụng ông, Văn Khải Hùng nhịn nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được, tay run rẩy phủ lên đầu cô, lại không dám quá dùng sức sợ làm hỏng kiểu tóc, khổ sở thấp giọng nói: "Để con chỉ có ba ba cùng xuất giá... Ủy khuất con rồi..."

...

Mia: Cưới rồi. Tung bông tung hoa nào😘😘🌺🌺🌺