Chương 47

Chương 47:

"Không thể nhẹ," anh dùng râu ria quét qua cổ của cô, cố ý ở chỗ mềm mại nhất của cô mài nặng hơn, lại ở phía trên ấn lên nguyên một đám vết hôn sâu cạn không đồng nhất, "Ai bảo em đến trêu chọc anh?"

Anh cái tên khó ưa này! Cô tựa hồ đang trách anh nói không giữ lời, điều này không được, Trịnh Lẫm Tự nhíu mày suy tư một lát, liền tận lực dừng lại, ôn nhu xoa nắn, trong chốc lát cô liền thoải mái thở phào nhẹ nhõm, phát hiện anh đang cười nhìn mình, liền mất tự nhiên hếch eo, "Uy! Làm sao anh lại bất động?"

"Là em bảo anh nhẹ một chút mà?" Anh cười với vẻ mặt vô tội, nhất phái ôn hòa.

Văn Hoán Hoán thật muốn bóp chết tên nam nhân này! Cô nhéo phần da thịt rắn chắc của anh nổi giận: "Trịnh Lẫm Tự!"

Lúc này anh mới lại nằng nặng đỉnh một cái, chỉ là lần này rõ ràng làm cho cô càng đói khát, lắc mông không nói ra được hư không.

"Bảo bối... Muốn anh làm như thế nào? Nói cho anh biết..." Anh mập mờ hà hơi, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi dây dưa, má trái của anh dán sát vào một bên bắp đùi bóng loáng của cô, không nặng không nhẹ hôn.

"... Không biết... anh động đi..." Cô khó nhịn miệng đắng lưỡi khô, thấy động tác của anh càng ngày càng chậm, liền tự động thẳng lưng đến gần anh.

Anh khiêu mi, dứt khoát hai tay chống bên eo cô, để cô tự hành động.

Bất đắc dĩ Văn Hoán Hoán bị anh trêu chọc làm ra một thân tức tối, toàn thân tựa hồ có lửa đốt, nơi hai người nối liền vừa nóng vừa tê dại, tựa hồ có con kiến đang cắn rứt, làm cho toàn thân cô run rẩy không thôi rồi lại khát vọng càng nhiều.

Cau mày, Văn Hoán Hoán gần như là vô ý thức thẳng lưng, mỗi khi cô lơ đãng đυ.ng vào chỗ mẫn cảm của mình, mi sẽ càng nhăn hơn, Trịnh Lẫm Tự hưởng thụ dáng vẻ này của cô, đôi mắt càng lúc càng sâu.

Cái nha đầu quật cường này, đến nước này còn chưa nguyện ý cầu xin anh.

Anh giữ lấy bụng của cô bất chấp cô khó chịu rút ra, Văn Hoán Hoán toàn thân mềm nhũn, mơ mơ màng màng trông thấy đỉnh đầu một mảng lớn ánh trăng, gió mát lùa vào, lạnh nóng luân chuyển, cô không khỏi run cầm cập một cái.

Trịnh Lẫm Tự đã nhận ra, một phen nhấc chăn mền lên phủ cho cô, chính mình cũng chui vào, ổ chăn chật chội khiến cho hai bên có thể nghe rõ hô hấp của nhau, Văn Hoán Hoán chỉ cảm thấy bên hông bị nhéo chặt, cô bị lật quay lại, lưng dán sát vào dường cong nơi l*иg ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, ưm một tiếng, vật kia lại ngang nhiên dính vào, vành tai ấm áp, anh ngậm lấy thùy tai ôn nhu mυ"ŧ.

Anh cố ý làm chuyện xấu, cái gậy nóng bỏng áp vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng cọ xát mà không đi vào, có nhiều lần xẹt qua nơi tuyệt vời kia rồi lại cố ý lấy ra, Văn Hoán Hoán tức giận, cắn răng đưa một cái tay lặng yên không một tiếng động dò dẫm xuống dưới, khi cầm vào anh, Trịnh Lẫm Tự cười nhẹ, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ một chỗ mềm mịn sau tai, giọng nói ám ách mang theo vô tận đắc ý: "Em muốn thế nào đều được nha..."

Lỗ tai nóng lên, anh vô lại khiến cô thiếu chút nữa không chịu nổi, cái mông nhếch lên, nhắm ngay đúng chỗ rồi chầm chậm ngồi xuống. Trong không gian chật hẹp, bọn họ giống như là đôi tình nhân thâu hoan, chế tạo ra một hồi cá nước thân mật.

Anh dồn dập tấn công một lúc, thoáng giải khó chịu, lập tức lại khôi phục thành nhịp điệu lâu dài, như thế nào cũng thấy không đủ. Văn Hoán Hoán đưa tay về phía sau vịn lấy cổ anh, khẽ thở hắt ra một hơi, mới nhớ tới mình bị chuyện giả mang thai dời đi chú ý mà đã quên đi hỏi một sự kiện: "Thành thật khai báo đi? Đại nữ nhi của Cố gia là như thế nào?"

Lúc này mới khởi binh vấn tội có phải đã quá muộn hay không? Trịnh Lẫm Tự cười thầm trong lòng, ổn định tốc độ thích hợp này, anh vừa vuốt ve phần tuyết mềm nơi ngực nàng, tùy ý xoa nắn, vừa cúi đầu tựa ở cổ của cô thành thật khai báo, "Cố Giang Hoài Tang, sư muội học cùng đại học với anh, năm đó cùng anh theo như nhu cầu chơi đùa mập mờ một đoạn thời gian, bị Cố lão bà phát hiện, vốn là nghĩ để cho bọn anh đùa mà thành thật, ai biết ông ngoại quá mạnh, đơn giản chỉ cần chỉ huy cháu gái nhà mình đem cháu rể bảo bối của bà mang đi, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ chuyện của Cố Giang Hoài Chuẩn, dự định để khiến cho anh đổi ý."

Văn Hoán Hoán vừa nghe thấy thế, có vài phần giống suy đoán trong lòng, liền lập tức đỏ mặt bắt lấy móng vuốt sói trước ngực cắn một cái, mồm miệng không rõ ừ hừ: "Ừ hừ? Chơi trò mập mờ?"

Ánh mắt của Trịnh Lẫm Tự càng sâu, anh không lùi mà tiến tới, hai ngón tay ở trong miệng nhẹ nhàng kìm lấy đầu lưỡi của cô, lại kẹp lại, lập tức bắt chước động tác nào đó nhanh chóng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu động đậy, đồng thời phần eo phát lực, dùng tốc độ giống ngón tay động đậy.

Văn Hoán Hoán hai bên đều bị tấn công, lập tức nức nức nở nở toàn thân đều gồng lên, hết lần này tới lần khác trong miệng lại bị khuấy động không thể cất tiếng, trong khoảng thời gian ngắn bị anh khiến chi ý loạn tình mê, chỉ nghe thấy anh thô thở gấp ở bên tai mình ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Giá trị thị trường của anh cao, huống chi khi đó đã thích em, tất nhiên không muốn bị người khác trêu chọc, Giang Hoài Tang cũng vây, cô ấy đã có người mình yêu, đáng tiếc người kia vô tình, cô ấy chỉ có thể để mặc, bọn anh đều là giao trái tim cho người mình yêu, trừ em ra, anh sẽ không để ý đến những nữ nhân khác."

Ngay lúc nghe được lời ôn tình này, trong đầu Văn Hoán Hoán thoáng hiện lên một tia sáng trắng, sau đó thân thể cứng đờ, liên tục run rẩy.

Trịnh Lẫm Tự đem ngón tay rút ra, trấn an vuốt ve sống lưng của cô, hai người nằm ở trong chăn, trong khoảng thời gian ngắn, yên tĩnh không tiếng động.

"Đừng tưởng rằng như vậy em đã coi như xong!" Văn Hoán Hoán mệt mỏi tới mức ngón tay cũng không nâng nổi lên, chỉ có thể dùng miệng nói.

Trong ngực hô hấp dần dần vững vàng.

Cô thật sự là bị anh lăn qua lăn lại đủ rồi, thậm chí ngay cả tắm cũng không tắm liền ngủ mất.

Trịnh Lẫm Tự sờ sờ mũi, lấy tay chống đầu, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến nhìn nữ nhân trong ngực.

Ngẫm lại khi cô học đại học, mấy hành động bất thường kia của anh, hôm nay thật sự là làm cho người khác buồn cười.

Kỳ thật ngày cô chính thức bước vào đại học, anh cũng ở đấy.

Văn Khải Hùng vì cô bao cả một gian phòng Karaoke lớn, không biết quán Karaoke này thật ra là lệ thuộc công ty của anh, ngày cô mở tiệc chiêu đãi tất cả bạn học cùng lớp! Ca hát rất náo nhiệt, anh ở ngay gian phòng lớn bên cạnh, nghiêng tai lắng nghe.

Mỗi lần khi cô ca hát, tiếng cười vui vẻ mang kia xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, anh nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe, đem mỗi một phân vui vẻ của cô đều thu vào trong lòng.

Có người hỏi anh, anh sung sướиɠ lấy tay chống lên thành ghế da mềm, chống cằm lên, khẽ mỉm cười: "Cô ấy muốn cái gì, đều cho cô ấy."

Cho nên đêm đó, sau khi bọn họ suốt đêm tận hứng mà về, anh an vị ở trong rạp, chờ bọn họ đều rời đi, sau đó lái xe theo đuôi cô, cho đến khi thấy cô vào nghĩa võ quán, đêm hôm đó, lần đầu tiên anh cảm thấy mình sắp nhịn không được.

Tuổi xuân tốt đẹp như vậy, mà anh lại không thể không dùng phương thức như thế canh giữ ở bên cạnh cô, nghĩ đến đã buồn cười, lần đầu tiên anh có được nữ nhân là khi mười bảy tuổi, so với đám nam nhân cùng lứa đi vào con đường này là muộn, nếu như lần đó không phải rơi vào tình thế bắt buộc, anh căn bản không hề muốn.

Chỉ tiếc, để thừa kế sự nghiệp chốn hắc đạo kia, khống chế nữ nhân, là khóa học cơ bản nhất của bọn họ.

Vốn tưởng rằng, những nữ nhân mà anh kêu thì tới đuổi liền đi kia đối với anh mà nói là đơn giản như không thể đơn giản hơn, nhưng mà mỗi lần đυ.ng phải chuyện có quan hệ tới cô, anh đều chỉ còn lại có năng lực phán đoán cơ bản nhất.

Năm thứ nhất đại học, khi anh nhận được phong thư tình trong tủ giày của Văn Hoán Hoán do thuộc hạ mang tới, ánh mắt anh rét lạnh, đè nén xúc động muốn diệt trừ kẻ gửi thư, chỉ một lát sau, lá thư này liền hóa thành tro bụi ở trong tay mình.

Người nam nhân kia bị anh dùng thân phận hiệu trưởng đuổi ra khỏi trường học, im hơi lặng tiếng, mỗi lần đều là như thế, cho nên dần dà, thư tình ít đi, cả mấy nam nhân trong lòng còn có ái mộ đều cho rằng Văn Hoán Hoán là người vô tâm với tình yêu, dần dà đều phai nhạt.

Trịnh Lẫm Tự rất hài lòng kết quả như thế.

Thứ anh muốn, không cho phép bất luận kẻ nào ngấp nghé.

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Lẫm Tự sửa sang lại chính mình, hôn tiểu mỹ nhân ngủ say trên giường một cái, liền đi ra cửa.

Văn Hoán Hoán ngủ tận đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, bọn hạ nhân nhìn thời gian đem thuốc Đông y đang còn nóng bưng tới cho cô, Văn Hoán Hoán sảng khoái uống hết, sau đó làm cho bọn hạ nhân đỡ mình đến phòng tắm, nằm ở trong bồn tắm to lớn ngâm mình, đau nhức trên người mới dịu đi một chút.

Nhìn dấu vết mập mờ loang lổ khắp người, Văn Hoán Hoán nhíu mày, mới vừa mặc quần áo tử tế, di động của Văn Hoán Hoán liền vang lên, mở ra vừa nhìn là dãy số xa lạ, khẽ suy tư liền nhận.

Không nghĩ tới là điện thoại của Cố Giang Hoài Minh, Văn Hoán Hoán mặt không đổi sắc nghe giọng nói ôn hòa ở đầu bên kia, sau khi cúp điện thoại thong thả ung dung sấy tóc, rồi để cho lái xe đưa mình đến địa chỉ vừa nhận được.

Lái xe mang vẻ mặt khúm núm khó xử, Văn Hoán Hoán bĩu môi: "Trịnh Lẫm Tự bên kia cứ để tôi nói với anh ấy."

Lái xe lúc này mới dè dặt hầu hạ vị cô nãi nãi này lên xe, hiện tại toàn bộ Trịnh gia đều biết Trịnh Lẫm Tự đối với cô đã đến mức cực kỳ cưng chiều, bọn họ cũng không dám làm trái ý của cô.

Mười lăm phút đi xe, Văn Hoán Hoán nhìn xe lái ra vùng ngoại thành, đến một chỗ đồng cỏ phong cảnh khá đẹp, lái xe giúp Văn Hoán Hoán mở cửa xe, Văn Hoán Hoán để cho hắn đi về trước.

"Trở về đi, đến lúc đó nếu Trịnh Lẫm Tự không tìm được tôi, tôi cũng không thể nào cứu được anh."

Văn Hoán Hoán đều đã nói như vậy, hơn nữa lái xe cũng thực sự sợ Trịnh Lẫm Tự làm khó dễ, nhớ kỹ cái chỗ này, lái xe mới rời đi.

Đồng cỏ thoạt nhìn rất quý phái, bãi cỏ lại thanh thúy lóe ánh hào quang, bên trong rào chắn nhốt chặt hình như chuồng ngựa.

Văn Hoán Hoán đi vào, lập tức có người dẫn đường cho cô, Văn Hoán Hoán rất nhanh liền nhìn thấy nam tử đang ngồi thưởng trà ở một căn phòng dưới ánh mặt trời, đi tới ngồi xuống, Cố Giang Hoài Minh ngẩng đầu lên: "Thực đúng giờ."

Đáy lòng Văn Hoán Hoán kỳ thật có chút bất an, không hiểu Cố Giang Hoài Minh làm sao sẽ biết được số điện thoại của cô, hơn nữa còn cố ý giấu Trịnh Lẫm Tự tìm đến cô, kỳ thật cô cũng không có nắm chắc.

"Đừng khẩn trương như vậy, " Cố Giang Hoài Minh nở nụ cười, môi mỏng màu hồng phấn gây cho người khác cảm giác hơi thở có gió nhẹ, hắn giúp Văn Hoán Hoán rót một ly trà, "Em thực sự đã quên tôi?"

Hắn nháy mắt với cô, vẻ mặt thật sự có vẻ rất thất vọng.

Văn Hoán Hoán nghe vậy sững sờ, lập tức nhíu mày.

Cố Giang Hoài Minh "Ai" một tiếng, ngón tay vô ý thức vuốt ve dọc theo đường vân bên ngoài của chiếc chén đặc chế: "Chúng ta trước kia đã gặp qua, ở nghĩa võ quán."

Văn Hoán Hoán lúc này mới ồ lên một tiếng, cảm thấy tuyệt sắc mỹ nam tử như vậy mình khó có thể quên.

"Khi đó cha tôi dẫn tôi theo tới thăm ông ngoại, chúng ta chỉ gặp qua, nhưng ngày hôm qua tôi cùng Trịnh Lẫm Tự có chuyện công việc, tôi không muốn nói, miễn cho cái bình dấm kia lửa cháy đổ thêm dầu, hắn lại cùng Kỷ Nhược Bạch đối với Phó đại ca." Đáy mắt của Cố Giang Hoài Minh hiện vui vẻ, "Khi đó em còn rất nhỏ, lúc tôi nhìn thấy em, em đang dựa vào bên chân chú Văn, dáng vẻ như đang chờ cho đường ăn."

Mia: Thêm một tình địch a~~~ Trịnh boss xin bảo trọng ^^!