Chương 46

Chương 46:

"Phu nhân, thất vọng rồi sao?" Anh biết rõ còn cố hỏi.

Văn Hoán Hoán tức giận hất đầu, biết rõ là anh đang nhạo báng mình, nên cố ý không quay đầu nhìn anh.

"Phu nhân không cần thương tâm, nếu như em muốn... Vi phu nỗ lực một chút là được." Trịnh Lẫm Tự ôm cô trực tiếp nằm xuống, vỗ lưng của cô, sau đó ôm bụng cô áp ề phía ngực mình, để cho lưng cô dán chặt lấy ngực mình, đền bù khoảng không.

"Anh... không thất vọng sao?"

Trịnh Lẫm Tự hôn lên tóc cô: "Anh không." Anh nhì vào khoảng không, "Chuyện con cái, tùy duyên là được rồi, chỉ cần là do em sinh ra, anh đều rất thích, vô luận nam nữ, bởi vì đó là con do em sinh cho anh, cho nên anh sẽ cảm tạ ông trời, khi ban cho anh một nữ nhân yêu nhất lại ban cho anh thêm một đứa bé, cuộc sống mỹ mãn, không gì hơn cái này."

"Ừ hừ, xem nét mặt của anh, hình như không nghĩ như vậy đó."

"Tiểu cây ớt, " anh vỗ vỗ vào mông của cô, lập tức dựa vào gần hơn thấp than một tiếng, "Anh chie sợ hãi anh sẽ thiên vị, tiểu ngu ngốc."

Văn Hoán Hoán khó hiểu.

"Hiện tại anh yêu em như vậy, au khi con lớn lên sẽ mắng anh thiên vị, nói anh chỉ yêu mẹ của nó mà không thương nó, khi đó anh phải trả lời như thế nào?" Anh giải thích, "Thật vất vả mới có thể cùng em ở một chỗ, nói thật, cho dù là con của anh, nó cũng chỉ có thể đứng sang bên cạnh, bây giờ nhiệm vụ của anh là yêu em cho tốt, anh không thể bởi vì con mà yêu em thiếu đi chút nào, nhưng như vậy hiển nhiên không được, cho nên anh mới không thương tâm nhiều như em, hiểu không?"

"Ý của anh là nói, nếu như em cùng cục cưng đồng loạt rơi xuống nước, anh nhất định sẽ cứu em trước, đúng không?"

Cô tức giận cho hắn một cái huých tay.

Mặc dù đáy lòng cũng là ngọt ngào chiếm đa số.

"Em vẫn chưa biết bơi?" Trịnh Lẫm Tự bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

"Trịnh Lẫm Tự!" Văn Hoán Hoán tóm lấy lỗ tai anh liền mắng to lên.

Trịnh Lẫm Tự cười trong chốc lát mới tỉnh lại, một cái tay vỗ lưng cô, yên lặng trong chốc lát rồi mới mở miệng: "Nếu như con cùng em đều xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ cứu em trước, cho nên, anh không muốn con của chúng ta hận anh."

Anh là người rất ích kỷ, cho dù người thân nhất của anh cùng cô vùi lấp trong khốn cảnh, anh cũng sẽ không bỏ lại cô một mình.

Nếu như là cha mẹ anh, nh sẽ cứu bọn họ, sau đó có lẽ sẽ chết cùng cô.

Nếu như là con của bọn họ, anh sợ mình sẽ không nỡ, cũng sợ cô không cho phép.

Văn Hoán Hoán tựa hồ hiểu, trong mắt có chút ướt, Trịnh Lẫm Tự nhắm mắt lại ôm cô, chỉ cảm thấy thời gian như thế này thật tốt đẹp, bên ngoài phong vân biến hóa tựa hồ cách mình xa rất nhiều.

"Kỳ thật em cũng nghĩ vậy, nếu như mang thai, với tính tình hiếu động của em cũng không thích hợp, hơn nữa hậu sản vóc người rất khó duy trì, em còn trẻ như vậy, không muốn giống cái phao cao su như mấy bà thím mới sinh con xong đâu."

Cô cười nhẹ, cuối cùng cũng tiêu tan.

Anh mỉm cười, hôn lên trán cô, bày tỏ tán dương.

Cuối cùng vẫn phải dụ dỗ cô ăn nửa chén cơm, trong phòng bếp sắc thuốc, mùi thuốc Đông y đặc trưng tràn ngập cả tòa nhà, sau đó Văn Hoán Hoán mặt không đổi sắc uống hết.

Trịnh Lẫm Tự khiêu mi thu hồi chén, tựa hồ kinh ngạc trước sự sảng khoái của cô.

Văn Hoán Hoán nhe răng nở nụ cười: "Em vừa bệnh một cái liền phải uống thuốc Đông y, chắc cộng lại còn nhiều hưn gấp mấy lần tỏng số mấy người các anh phải uống."

Trịnh Lẫm Tự gật đầu bày tỏ đã hiểu, sau đó đem chén thuốc đặt sang một bên, thay đồ ngủ cùng cô đi ngủ.

Thời gian còn sớm, bầu trời nước Mỹ lại bao la đen tối, hơn nữa còn trong suốt, Trịnh Lẫm Tự dứt khoát cầm lấy điều khiển, mở nóc nhà ra, hai người nằm ở giữa trời đất, tựa hồ toàn bộ thế giới chỉ có hai bên.

Văn Hoán Hoán cũng không ngủ được, cô nằm ở trong ngực Trịnh Lẫm Tự, nghe tiếng tim đập hữu lực phát ra từ trong l*иg ngực anh, đáy lòng một mảnh bình yên.

Yên tĩnh trong chốc lát, Trịnh Lẫm Tự vuốt lưng của cô, ánh mắt nhìn xem phía trên, giữa vũ trụ bao la, cảm giác con người thật nhỏ bé: "Chuyện Cố gia đến đây chấm dứt, còn dư lại anh đều đã giao cho lão Tứ, em cũng đừng lo lắng, nếu như nữ nhân của mình cũng không đoạt lại được, thì đó là do hắn đáng đời."

Văn Hoán Hoán cười, chỉ là về sau nhớ tới thời điểm chung đυ.ng cùng Viên Bảo Đình, nụ cười như vậy, thì ra là do được bảo hộ sủng ái mà hình thành vô tư vô lự, khó trách ở Viên trong mắt Bảo Đình cô không nhìn thấy chút dơ bẩn nào của thế gian này, khó trách cô có thể làm cho nam nhân lãnh đạm như Kỷ Nhược Bạch động lòng.

Cô trở mình lên trên người anh, tay vỗ về chơi đùa cái cằm đã mọc ra chút râu ria của anh, thô sáp, lướt có thể nhớ tới mình khi còn bé bướng bỉnh bị phụ thân dùng râu cọ ngứa, cô vô thức khẽ vuốt: "Nếu như lúc trước anh không tìm lại em, hoặc là trước khi anh xuất hiện em đã yêu người khác, anh sẽ buông tha cho sao?"

Anh nhìn cô, không hề động đậy, hồi lâu, khóe miệng khẽ dãn ra: "Không thể nào."

"Là không thể nào yêu nam nhân khác, hay là anh không thể nào không đợi được em?" Cô lúc này đặc biệt rất thông minh.

Trịnh Lẫm Tự híp mắt, tựa hồ cười đến có chút như gian kế đã thực hiện được: "Em không thể nào yêu người khác."

Sự chắc chắc kia, khiến Văn Hoán Hoán cũng phải ngẩn người, khiêu mi chờ anh giải thích.

"Em không phát hiện từ nhỏ đến lớn bạn bè bên cạnh nhận được rất nhiều thư tình, mà em thì lại một phong cũng không có, chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ quái?" Tay của anh thăm dò vào quần cô, thấy nàng không kiên nhẫn lắc mông, liền vỗ cái mông của cô một cái, vậy mới khiến cô an phận lại, vì vậy anh thành thạo hành động, trong mắt tựa hồ nhớ tới thời gian chật vật trước đây bởi vì cô, mang theo vui vẻ mông lung, "Cũng không thấy lại vì sao mình từ nhỏ đến lớn đều không được thổ lộ qua?"

Cô nhíu mày, tay của anh ở trên người cô giống lửa cháy lan ra đồng cỏ,chợt phục hồi lại tinh thần, không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi: "Là do anh? !"

Anh cười nhẹ, siết chặt vòng tay ngậm chặt môi của cô, cô "ưm ưm" nghiêng đầu, anh liền gắt gao mυ"ŧ lấy, không để cho cô đào thoát. Văn Hoán Hoán một tay chống trên đệm giường, một tay đẩy l*иg ngực của anh, khẽ dùng lực, không thể đẩy ra còn làm cho áo choàng tắm trên người anh tụt xuống bả vai.

Anh cười, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, cổ họng run run, tiếng cười chấn động truyền đến tai cô, mặt của cô ửng hồng, làm bộ vỗ anh một cái.

"Ưm?" Mất tiếng âm cuối, bởi vì vội vã thối lui lên tơ bạc vẫn lượn lờ, Văn Hoán Hoán rên một tiếng cắn điểm đỏ trước ngực anh, cảm giác được cổ họng anh giật giật, liền càng đùa dai học bộ dáng của anh mυ"ŧ lấy.

Bàn tay của anh càng dùng sức bắt lấy cô, nhưng lại sợ làm đau cô nên chỉ đành đau khổ ẩn nhẫn, tiểu yêu tinh này học được thực vui vẻ, hơn nữa học theo kỹ xảo lúc trước anh dùng để trêu chọc cô cũng hữu mô hữu dạng, cảm giác được khống chế tựa hồ làm cho tâm tình cô sung sướиɠ, anh dứt khoát liền nằm đó để cho cô chủ động.

Văn Hoán Hoán vừa cười giễu cơtj, nào ngờ đột nhiên tay của anh thăm dò vào cấm địa, cô một thở gấp, suýt nữa nhịn không được, hai tay chống lên cơ bụng rắn chắc, cảm giác được hình dáng tuyệt vời dưới lòng bàn tay, dáng vẻ khẩn của anh thực sự quá gợi cảm, ngón tay trong cơ thể bị chính xoắn mυ"ŧ lấy tạo cảm giác quá mức chân thật, cô liên tục yêu kiều thân ngâm lên tiếng.

Ngẩng đầu, gặp đáy mắt anh rõ ràng tràn đầy trêu tức, tựa hồ muốn nói "Sao không tiếp tục?", liền nhịn không được nghẹn một hơi, gắt gao nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ, hạ những nụ hôn rơi xuống, chính xác rơi vào bên cạnh eo của anh, cảm nhận được anh khẽ cứng đờ, cô duỗi lưỡi ra, vừa phả hơi thở ven trên xương đùi của anh vừa liếʍ mυ"ŧ. Hắn cong đốt ngón tay lên hung hăng đỉnh đầu, cô nức nở nghẹn ngào một tiếng kẹp chặt hai chân, thuận thế đem tay của anh cũng kẹp lại.

Mê ly trừng mắt liếc anh một cái, tựa hồ muốn anh không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chốc lát sau Trịnh Lẫm Tự hít sâu một hơi, tựa hồ cắn chặt hàm răng, Văn Hoán Hoán nhìn thứ đứng thẳng trước mắt, chần chờ liếʍ lên.

Nó kích động nhảy một cái, dọa cho Văn Hoán Hoán kêu to một tiếng, nhưng lại bù không được du͙© vọиɠ chinh phục trong nội tâm, cô trời sinh chán ghét chịu thua, những nữ nhân khác có thể làm được cho anh, cô cũng nhất định có thể.

Ngay khi đôi môi va chạm vào đỉnh đầu, tóc của cô liền bị anh kéo lấy, có chút đau, cô mới vừa chau mày, đã bị anh một bả áp dưới thân thể, Trịnh Lẫm Tự hung hăng hôn cô, ngón tay vẫn còn ở trong cơ thể nàng dùng tốc độ trước nay chưa có tăng nhanh chuẩn bị, biến đổi góc độ, cô nức nức nở nở, thân thể ửng hồng, cả người xụi lơ xuống.

Cào lên da thịt căng cứng của anh, móng tay cơ hồ baám sâu vào bả vai anh, anh ẩn nhẫn đến mức mắt đều đỏ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tiểu cây ớt không chịu thua."

Đáy mắt cô trơn bóng một mảnh, dùng ánh mắt hỏi anh vì sao.

Anh lắc lắc đầu, tựa đầu xuống ngậm lấy tuyết mềm, đầu lưỡi dùng kỹ xảo trêu chọc, lại dùng lực tựa hồ muốn đem cô nuốt vào toàn bộ.

"Anh sẽ không nhịn được... Không nỡ, bởi vì em không giống với tất cả những người khác, cho nên nỡ để em bị thương."

Trước khi tiến vào, anh nói một câu như vậy, sau đó vật nóng hổi vừa rồi mới bị cô hầu hạ trơe nên thẳng tắp thẳng tiến đến, cô bị vật kia nặng nề đỉnh vào thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cảm giác anh so với mọi khi càng thêm cầm giữ không được.

Anh ra vào sâu mà manhj, cả người cô bị anh chế trụ, cảm giác muốn né ra nhưng lại chạy không thoát làm cho cô càng thêm nhạy cảm, sít sao co rụt lại tựa như một cái dây thun, thịt bên trong bị anh dùng lực đỉnh vào, rồi lại rút lui ra khỏi gần như toàn bộ, nhìn phần thịt nơi nào đó bị cuốn theo đi ra một chút, rồi lại đỏ hồng nặng nề đỉnh đi vào, độ mạnh yếu vừa lớn vừa nặng, cô "Ân ân a" kêu, không ngừng kêu anh nhẹ một chút, loại kɧoáı ©ảʍ quá mức này tựa hồ một giây sau có thể làm cho cô mất đi ý thức, cho nên cô giãy giụa.

Anh hôn môi của cô, bị cô cắn đầu lưỡi cũng không quan tâm, một tay chế trụ cặp chân gập lại trước ngực, cái tay còn lại đặt tại dưới phần bụng không hề có chút thịt thừa của cô, cảm nhận được vật mạnh mẽ đâm tới ở bên trong, liền lấy ngón tay đè ép, khắc sâu hơn cảm giác cho hai bên.

Bị râu ria trên cằm anh cọ xát khiến da thịt trắng nõn của cô rất nhanh bị mài đỏ một mảnh, anh thấy cô khó chịu nhíu mày mới phát hiện ra, khẽ thối lui, xem cái cằm bị mài hồng, hôn lên, khiến cho cô giữa những cơn lắc lư đang phập phồng cảm nhận được sự trìu mến của mình.

"Ừm... A, a... Khốn kiếp... Ưm, nhẹ một chút..." Cô cau mày lại, không biết là quá mức vui thích hay là thật sự không chịu nổi, phía dưới bị anh cố ý giơ lên cực kỳ cao, xuyên thấu qua đầu gối khép lại, cô có thể tinh tường nhìn thấy dáng vẻ mình được thương yêu, rối tinh rối mù, theo mỗi một lần anh ra vào đều mang theo tiếng nước chảy vang dội mà trơn bóng.

...

Mia: Cạn lời!!!!!!