Chương 4: Năm 2002
Lễ tốt nghiệp trong men say...
Ba năm sau...
Chàng nghệ sĩ lang thang vẫn đi tìm lý tưởng và khao khát cho riêng mình...
Năm học mới 2002, Châu Tuệ lại nhận được mốt suất học bổng.
Trương Đình và Vương Huy nhận được báo ứng của Vương mấu nương nương, Trương Đình thi trượt hai môn, Vương Huy thi trượt ba môn, học lại một môn.
Phùng Tùng đã mạo hiểm vượt qua cửa ải,phá lệ, lần đầu tiên không thi trượt môn nào.
Khác biệt lớn nhất của người thi qua và người thi trượt chínhlà trước ngày Mười năm tháng Giêng, bạn vẫn ở nhà ăn bánh sủi cảo, uống rượu, thì người thi trượt kia đã phải bước chân lên chuyến tàu hướng về Trùng Khánh.
Phùng Tùng lần này vô cùng sung sướиɠ trên nỗi đau của người khác. Anh ta an ủi Vương Huy: “Người anh em, mệnh của cậu vô cùng thảm hại, cóa gia đình nào đón năm mới mà không ăn sủi cảo chứ?! Sao mỗi lần thi cử cậu đều không ăn được sủi cảo thế nhỉ?“.
Nếu là trước kia, tôi nói là trước khi Vương Huy và Trương Đình ở bên nhau, Vương Huy chắc chắn đã đánh cho Phùng Tùng một trận. Nhưng từ sau khi ở bên Trương Đình, Vương Huy có thể bình tĩnh đón nhận những lời châm chọc kiểu này của Phùng Tùng.
Năm 2002 là năm tốt nghiệp của lớp Châu Tuệ.
Năm nay, lớp Châu Tuệ đã phải đi chiến đấu thực tế ở Cục doanh nghiệp Chứng khoán, học cách đầu cơ cổ phiếu.
Cũng trong năm nay, bóng đá Trung Quốc đã thi đấu trên võ đài lớn World Cup. Kết quả, đội Trung Quốc đã không ghi được bàn thắng nào, để thủng lưới chín bàn trong lịch sử.
Phùng Tùng và Vương Huy là fan hâm mộ của câu lạc bộ Inter Milan khét tiếng nước Ý. Đối với chuyện Trung Quốc được vào World Cup mang tiếng lịch sử kia, Phùng Tùng và Vương Huy đều giơ hai chân ủng hộ.
Nhóm họ đã sắm một chiếc tivi hàng second-hand, chờ đợi đội Trung Quốc sau khi để thua đội Costa Rica 2-0 có thể lấy lại được phần nào danh dự trong trận đấu thứ hai với đội Bra-xin.
Kết quả, bạn thấy rõ ràng rồi đấy, đội trung Quốc đã để thủng lưới bốn bàn liên tiếp trước đội Bra-xin.
Phùng Tùng buồn bực xem Ronaldo, Rivaldo, Roberto Carlor, Ronaldinho lần lượt ghi bàn vào lưới, anh ta có chút suy sụp, có chút thương tâm.
Thế nhưng, khi Vương Huy vừa đứng dậy đi vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn, Phùng Tùng liền cầm điện thoại di động Siemens mà Vương Huy vừa mua lên. Anh ta liền phát hiện thấy một tin nhắn: Chúng ta chia tay đi.
Người nhắn tin là Trương Đình. Phùng Tùng ngơ ngẩn nhìn tin nhắn kia. Anh ta lấy điện thoại của mình ra, dựa theo số điện thoại kia, bấm số gọi tới. Người bắt máy quả nhiên là Trương Đình, Phùng Tùng gần như phát điên.
Trước tháng Sáu năm 2002, trong lớp Chứng khoán 9901 chỉ có Phùng Tùng,Trương Đình và Vương Huy có điện thoại.
Đương nhiên rồi, Phùng Tùng muốn dùng chiếc điện thoại kia để “thể hiện” một lần. Dù sao thì thời đại lúc bấy giờ, điện thoại di động vừa đào thải máy nhắn tin BB. Mang thao con Siemens bên hông, có lẽ có thể làm quen được với một cô em khóa dưới trước khi tốt nghiệp. Đây là tính toán của Phùng Tùng.
Về phần Trương Đình và vương Huy vì sao muốn mua điện thoại, sau khi xem xong trận thi đấu bóng đá giữa đội Trung Quốc và đội Bra-xin, cuối cùng Phùng Tùng đã hiểu.
Phùng Tùng xông vào nhà vệ sinh, túm lấy Vương Huy: “Nói cho tôi biết, cậu và Trương Đình rốt cuộc là sao hả?“.
Vương Huy biết chuyện gì đến sẽ đến, anh ta bình tĩnh nhìn Phùng Tùng: “Tôi và cô ấy đã ở bên nhau, giờ thì chia tay rồi“.
Phùng Tùng không thể kiềm chế tức giận, chỉ vào Vương Huy: “Đồ khốn nhà cậu. Cậu chẳng những quyến rũ bạn gái tôi, mà còn giấu giếm tôi hơn một năm, chết tiệt, đến khi các người chia tay, tôi mới biết được chân tướng sự việc!“.
Phùng Tùng ném quả đấm phẫn nộ về phía Vương Huy, còn Vương Huy đang ở trong nỗi buồn bực khi chia tay với Trương Đình, thế là hai người đánh nhau trong nhà vệ sinh nam.
Đây có lẽ là trận đánh nhau kịch liệt nhất trong nhà vệ sinh của trường đại học Trung Quốc từ trước tới giờ.
Khi trận đấu kết thúc, Phùng Tùng và Vương Huy đều sứt đầu mẻ trán, mặt mũi hai người đêug bầm giậm. Thực ra đây là trận đấu quyền Anh không cân sức. Vương huy cao hơn Phùng Tùng một cái đầu, thân hình cường tráng hơn Phùng Tùng một Võ Đại Lang.
Kết quả, Vương Huy đã đánh Phùng Tùng gãy một chiếc xương sườn.
Kết quả, sự việc này vô cùng nghiêm trọng, Phùng Tùng trọng thương nằm viện, Vương Huy được mời đến đồn cảnh sát. Cô Thái giận đùng đùng xông đến đưa Vương Huy về, xử phạt Vương Huy vô cùng nghiêm khắc.
Mấy hôm nay, cô Thái tức giận đến độ nghiến răng kèn kẹt, lãnh đạo trường học hết sức tức giận với lần đánh nhau này. Lãnh đạo đề nghị khai trừ Vương Huy.
Nhưng dù sao thì cô Thái vẫn là cô Thái, quả thực không nhẫn tâm nhìn thấy Vương Huy từ Sơn Đông xa xôi đến Trùng Khánh học, đến khi gần tốt nghiệp lại không cầm được bằng tốt nghiệp cao đẳng, thất bại thảm hại rời khỏi Trùng Khánh.
Cô Thái quyết định để bạn học trong lớp biểu quyết việc đi hay ở của Vương Huy. Cô Thái để Châu Tuệ sắp xếp lần bỏ phiếu trưng cầu dân ý này, chỉ cần có một bạn học trong lớp không đồng ý giữ Vương Huy lại, vậy thì Vương Huy sẽ hoàn toàn bị khai trừ.
Châu Tuệ muốn viện cớ để đùn đẩy chuyện hóc búa lần này, thế nhưng cô Thái nói với cô một cách nghiêm khắc rằng cô bắt buộc phải chấp hành nhiệm vụ này.
Hai cô nàng người Tứ Xuyên trong phòng ký túc xá nói ra nguyên nhân Trương Đình và Vương Huy chia tay. Thì ra Trương Đình hy vọng Vương Huy ở lại Trùng Khánh, còn Vương Huy lại kiên quyết quay về Sơn Đông.
Đây có lẽ là nguyên nhân chia tay phổ biến và dễ hiểu nhất của sinh viên đại học Trung Quốc. Mùa tốt nghiệp, có rất nhiều cặp tình nhân đại học đều không bước qua nổi ngưỡng cửa này. Đương nhiên, thời đại học, vẫn có những cặp tình nhân đến với nhau vì tấm chân tình, yêu đến chết đi sống lại. Cảnh giới tình yêu của người ta có thể vượt qua muôn trùng núi non.
Song, đối với Trương Đình và Vương Huy mà nói, họ có coi đó là tình yêu thực sự hay không?
Trong lòng Vương Huy hiểu rõ hơn ai hết.Quả thực là tình yêu ấy không phải là tình yêu thực sự. Anh và Trương Đình ở bên nhau đa phần là giải trừ cô đơn và ưu sầu. Về phần tình yêu, Vương Huy nói với bản thân mình rằng,đừng tán hươu tán vượn nữa, trong lòng anh vẫn không thể quên được Cố Tiểu Yến.
Nhiều bạn bè trong lớp cho rằng, Châu Tuệ sẽ diệt trừ Vương Huy. Dù sao thì Châu Tuệ yêu đơn phương Vương Huy là sự thật không cần bàn cãi, còn chuyện Vương Huy cũng tuyệt tình, chơi đùa Châu Tuệ mấy ngày là đá cũng thật đến không thể thật hơn.
Có nhiều bạn học cho rằng Vương Huy đã làm “chuyện ấy” với Châu Tuệ. Một người đàn ông chơi đùa với một người phụ nữ, chơi đùa được mấy ngày đã đá người ta.
Bạn học đều cho rằng Châu Tuệ sẽ báo thù. Phùng Tùng cũng nghĩ như vậy. Cho nên, Phùng Tùng bày tỏ rõ thái độ với cô Thái, bản thân mặc dù bị đánh trọng thương, nhưng mình là người địa phương, không thể bắt nạt một người ở nơi khác, cho nên, anh ta không bỏ phiếu chống lại Vương Huy.
Cô Thái không ngờ nhân phẩm của Vương Huy lại tốt đến vậy, trong lớp trừ Châu Tuệ ra, mọi người đều bỏ qua cho Vương Huy.
Thực ra, toàn bộ nguyên nhân không phải do nhân phẩm Vương Huy tốt đẹp, mà Trương Đình với tư cách bạn gái cũ của Vương Huy, đã rất có trách nhiệm đối với Vương Huy. Cô ấy khuyên các bạn trong lớp bỏ qua cho Vương Huy. Dù sao thì mọi người cũng là anh chị em học tập với nhau được ba năm, sắp sửa tốt nghiệp, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không cho người ta nhận, có vẻ quá tuyệt tình, ch nên, Trương Đình cũng cầu xin Châu Tuệ tha cho Vương Huy.
Vốn dĩ Châu Tuệ muốn tha cho Vương Huy, nhưng Trương Đình lại cầu xin cô như vậy, là phái nữ, họ hiểu rằng, thứ cảm xúc phức tạp trong lòng đã trỗi dậy.
Châu Tuệ lạnh giọng nói với Trương Đình: “Không cần phải cầu xin tôi. Tôi sẽ đưa ra quyết định của riêng mình“.
Vương Huy nằm ba ngày liền trong phòng ký túc xá. Thực tình anh vốn không để tâm đến cái bằng tốt nghiệp kia.
Lý tưởng của anh là âm nhạc, bởi vì anh muốn coi mình là một ca sĩ phái bi thương, Anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đến Bắc Kinh, thực hiện giấc mơ âm nhạc của mình. Dù sao thì bản thân anh cũng đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm. Ca khúc Bản tình ca nhỏ kia, dưới sự diễn xuất của cây guitar, đã lan tỏa nỗi ưu thương trống rỗng tới người nghe.
Hơn nữa, việc anh lo lắng nhất là việc mẹ bị bệnh tim, anh rất lo lắng.
Nằm đến buổi tối ngày thứ ba thì Trương Đình gọi điện cho anh, cô ấy nói với anh, ngoại trừ Châu Tuệ ra, mọi người đều đồng ý để anh lấy bằng tốt nghiệp.
Lúc này, Vương Huy thấy hận cô Thái. Anh cảm thấy cô Thái là một người phụ nữ vừa văn minh, vừa tàn nhẫn. Cô Thái lúc này cũng để các bạn trong lớp tự quyết định một số việc lớn của lớp, bởi vậy mà Phùng Tùng đã đặt một biệt hiệu tân tiến cho cô ấy: Giáo mẫu minh giáo.