------
06.
Sáng sớm hôm sau, đến tận khi ta đã dậy, các hòa thượng vẫn đứng ngoài cửa niệm không ngừng.
Cho dù tính tình ta có tốt hơn nữa, bọn họ như vậy cũng có chút khinh người quá đáng.
Ta dứt khoát đi tới ngoài cung, ngồi trên mặt đất trước mặt các hòa thượng, cùng bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.
Người xưa nói rất hay: Chỉ cần ta không cảm thấy xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Quả nhiên, không lâu sau, lão hòa thượng cầm đầu nhịn không được.
Lão hòa thượng nói: “A di đà phật, nữ thí chủ, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ.”
Ta nói: “Ta không thấy biển, cũng không thấy bờ.”
Lão hòa thượng lại nói: “Nữ thí chủ, ngươi đã chết, cho dù là ở lại nhân thế này, cùng bệ hạ cũng là nhân quỷ nên duyên. Chỉ có buông chấp niệm, mới có thể sớm ngày đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người. Chớ chấp mê bất ngộ, chỉ tăng thêm phiền não.”
Ta có chút tức giận!
Lão hòa thượng này thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Hắn nào biết Nguyệt Nô chịu ủy khuất cùng cực khổ những gì, lại ở chỗ này dõng dạc khuyên người buông xuống, còn bày ra một bộ tư thái cao cao tại thượng, hắn có tư cách gì!
(Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, nguyên văn là “Trạm trước thuyết thoại bất yêu đông” – 站着说话不腰疼 – zhàn zhe shuō huà bù yāo téng, tục ngữ: đại loại là, không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh).
Ta nói: “Đại sư, thần quy thọ trạch ngàn năm, giáp ba ba lại chỉ có trăm năm thọ mạng, ngươi có biết vì sao không?”
Lão hòa thượng không hiểu: “Vì sao?”
Ta mỉm cười nói: “Bởi vì vương bát xen vào việc của người khác.”
(Câu gốc 王八: Ba ba là một loài bò sát thuộc chi ba ba trong họ ba ba ba ba họ rùa, thường được gọi là Giáp ngư, Đoàn ngư, Thủy ngư, Vương bát, Chân ngư.
多管闲事: lắm chuyện, nhiều chuyện, thọc mạch)
Lão hòa thượng bị nghẹn không nói nên lời.
Ta cũng lười để ý đến hắn.
Ta biết, nhất định là Mộ Dung Hiên tìm Hòa Thượng đến. Mộ Dung Hiên người này, dối trá lại bạc tình, hắn rõ ràng rất muốn vứt bỏ ta, rồi lại không muốn rơi xuống đầu cái thanh danh cay nghiệt vô tình. Hắn vừa giả bộ thâm tình với ta, vừa lén lút mời Hòa Thượng đến siêu độ ta.
Thật sự là dối trá đến cực điểm!
Ta ngược lại muốn xem, hắn có thể giả bộ tới khi nào!
Ta cố ý hô to: "Ta và Hiên ca ca là nhân duyên trời ban, mệnh đã định, ngươi là cái thá gì mà xen vào việc của người khác! Ta muốn Hiên ca ca phá hủy miếu lừa trọc của ngươi! Bắt đám hòa thượng thối các ngươi lại cho chó ăn!”
Dứt lời, ta la to lên, đánh thức cả tòa hoàng cung.
Mộ Dung Hiên là người sĩ diện nhất, quả nhiên, hắn rất nhanh đã chạy tới.
Thấy ta vẫn bình yên vô sự, vui vẻ, hắn hiển nhiên có vài phần thất vọng, nhưng hắn nhanh chóng che giấu.
Hắn hư tình giả ý hỏi: “A Nguyệt, đây là làm sao vậy?”
Ta đương nhiên là ác nhân cáo trạng trước: “Hiên ca ca! Những hòa thượng thối này khi dễ A Nguyệt! Huynh phải thay A Nguyệt làm chủ a!”
Mộ Dung Hiên ngượng ngùng nói: “A Nguyệt, Không Văn đại sư là khách nhân trẫm mời tới, trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
Ta nói: “Là ngươi mời bọn họ đến siêu độ ta sao? Hiên ca ca, huynh là muốn A Nguyệt hồn phi phách tán sao?”
Mộ Dung Hiên thề thốt phủ nhận: “Sao có thể chứ! Trẫm tuyệt đối sẽ không làm tổn thương A Nguyệt.”
“Hiên ca ca, huynh đã từng nói qua, một ngày nào đó bỏ Vệ Như Ý, sẽ cưới A Nguyệt làm hoàng hậu, hôm nay A Nguyệt đã trở lại, chúng ta khi nào thành hôn a?”
Mộ Dung Hiên hiển nhiên không nghĩ tới ta lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, biểu tình của hắn thay đổi trong nháy mắt, thật đúng là cực kỳ thú vị!
Ta thừa thắng xông lên: “Hiên ca ca, A Nguyệt biết huynh nhất định sẽ nói được làm được, dù sao Quân Vô Hí Ngôn, đúng không?”
(Quân Vô Hí Ngôn: chữ Hán là 君無戲言, nghĩa là quân vương không nói chơi.)
Mộ Dung Hiên ấp úng, nửa ngày nói không ra lời.
“Hiên ca ca~” Ta kéo tay hắn, làm ra tư thái thâm tình chân thành, kết quả, có thể là dùng sức quá mạnh, tròng mắt từ trong hốc mắt rơi ra.
Ngay khi ta nhặt nhãn cầu lên, cố gắng nhét lại hốc mắt, Mộ Dung Hiên rốt cục nhịn không được, nôn ra.
Hắn đẩy ta ra, chạy trối chết.