C26: Câu lạc bộ đấu tay đôi.

Tôi được anh Flint đưa tới bệnh thất, các bạn không tưởng tượng nổi đâu, vừa vào đã thấy Malfoy mặt mày xanh xao(hơn bình thường) nằm trên giường nhăn mặt uống thuốc, bà Pomfrey thì chống nạnh rồi nhìn chằm chằm vào cậu ta như muốn cảnh báo, không uống thì bà sẽ nuốt cậu ấy vào bụng, trông cảnh tượng thật quá đáng sợ đúng không?

Ừm thế nên tôi không muốn khám nữa đâu, xoay người quay bỏ đi đã bị kéo lại, anh Flint nhìn chằm chằm vào tôi rồi không nói quá một lời, liền đẩy tôi cho bà Pomfrey.

- Em ấy bị trật khớp._bà Pomfrey nhìn tôi rất lâu (2") sau đó liền nắm tay tôi "điều chỉnh" đau điếng. Tôi kêu thành tiếng luôn. Hai tên nào đó cười rất đắc ý.

- Như vậy là tốt rồi, nếu chịu uống thuốc đầy đủ thì khoảng hai ba ngày nữa sẽ ổn._bà Pomgery lấy thuốc đưa tôi xong đi ra ngoài.

....một lát sau....

Không gian bây giờ thật "yên ắng", Malfoy cùng Flint cứ luyên thuyên về trận đấu, thi thoảng nhìn qua như để chắc chắn rằng tôi vẫn còn ngồi trên giường xem hai bọn họ nói chuyện. Đôi lúc họ còn thì tha thì thầm nữa chứ, rõ ràng là có mùi gian tình mà, hừ để tôi ở lại đây chắc chắn là muốn tôi làm bóng đèn, chắc chắn là như thế không sai đâu.(khụ)Tôi ghét không khí này, tôi muốn về phòng ngủ.

Ờ thì nghĩ là làm, tôi đứng dậy nhấc từng bước nhẹ nhàng cực kì nhẹ luôn nhé, phải nhớ là rất nhẹ, nhưng không biết là do Merlin hóa phép hay là hai tên kia tinh ý quá mà vừa ra gần tới cửa, tôi đã bị túm áo lôi lại... Anh Flint nhìn tôi cười mỉa mai, f*** càng lúc càng quá đáng lắm luôn á...

- Em muốn về, mau thả em ra, nhanh nhanh nhanh_chuyện quan trọng phải nói ba lần...

- Chờ tiểu Dra hết đau bụng thì về_tôi ho khan, khụ, tiểu Dra? Hai người này quan hệ thân thiết tới mức nào rồi đây, liệu có.... Ấy ấy đừng nghĩ tới như vậy chứ. Tôi lắc đầu xua tan cái suy nghĩ không mấy trong sáng của mình. Chẳng qua vẫn là suy nghĩ ai trên ai dưới thôi (hẳn là xua tan đi rồi =)))

Khoan, giờ không phải lúc suy nghĩ đến sở thích đó, chuyện quan trọng bây giờ là thoát khỏi không khí ám muội này để hai người đó tự nhiên "vận động"

- Hắn đau bụng thì liên quan gì đến em? Em về cứ về thôi chứ, đúng không?_tôi bộp chộp nhìn anh Flint, rồi chợt nhìn ra cửa sổ, pháo hoa kìa, xanh lá, thật đẹp quá đi mà

- Pháo hoa kìa._tôi nói xong anh Flint quay đầu lại, vâng và ảnh đã hoàn toàn "thả" nên tôi chạy một mạch về ký túc Slytherin luôn, ahihi, mình thông minh khϊếp =)))

.......

- Anh để con bé đó chạy đi? Lỡ chưa xong thì sao?_Malfoy nhảy xuống giường chậm rãi đi tới cạnh Flint, thật ra đau bụng gì chứ? Lúc uống thuốc xong cậu đã khỏi chẳng qua do anh Flint thôi.

- Xong rồi thì trên trời mới có pháo hoa, chứ em nghĩ trong trường này sẽ có một cái pháo hoa như thế à?_Flint khinh khỉnh đáp, ngoại trừ con bé Ran là trường hợp đặc biệt thì ai trong nhà Slytherin đều thích dùng cái giọng điệu này nói chuyện

- Hờ, về thôi._Malfoy hờ hững đáp, chậm rãi đi về phía ký túc xá....

....

Tôi đứng trước cửa đá ký túc, đọc thần chú:"Thuần huyết" năm một cũng như năm hai thôi, vì chẳng có tên quái quỷ nào vào được Slytherin trong mấy thế kỉ qua cả, nên mật khẩu để đó cũng chẳng có làm sao đâu.

- Chúc mừng cậu Ran._Pansy không biết từ đâu chạy ra ôm tôi, hại tôi suýt té, ôi Merlin ơi, nhà Slytherin chưa bao giờ đông đủ thế này, ai cũng rất vui, hình như là do mừng rỡ chuyện gì đó, mà chuyện quái quỷ gì thế? Còn có bàn tiệc nửa này, urg, mà khoan chúc mừng gì cơ?

- Bữa tiệc chúc mừng chiến thắng bình thường thôi, thay đổi không khí trong nhà một chút, dạo này nó khá không ổn._nói cũng phải, do cái vụ bà Norris bị hóa đá rồi cả vài tin đồn ngớ ngẩn nữa nên hầu hết mọi thứ đều rất bất ổn.

Mặc kệ nó đi, nói chung bây giờ thì vui chơi thôi, chuyện kia để sau đi =)))

....

Tối đến, ngồi tại phòng sinh hoạt chung, sau khi bữa tiệc đã chấm dứt hoàn toàn, chỉ còn lại tôi và đám Malfoy:

- Malfoy, cậu còn chưa làm gì để cảm ơn tôi ra trận thay cậu, thế nên nói một câu nghe cảm động xem nào._tôi cười cợt nói

- Tôi chỉ là hạt cát trong sa mạc nguyện lạc vào tim em giữa vô vàn màu máu_tôi nhìn Malfoy bằng ánh mắt kì dị cái câu này vừa lạc đề vừa sến sẩm thật đấy, ọe càng nghĩ càng thấy ghê.

Tôi cùng lắm chỉ là ra sân và thắng một trận thôi mà, làm sao lại khiến hắn nói một câu kinh khủng như thế, gặp quỷ, tôi không bao giờ chơi Quidditch nữa đâu, sợ lắm rồi. À càng không bao giờ kêu hắn nói ra lời cảm động nữa.

....

Malfoy cười cợt cậu thừa biết nói câu đó ra, có kẻ ngốc nào đó không hiểu còn nghĩ nó rồ nên mới nói chứ không, một Malfoy như cậu lại đi tỏ tình với nó ư? Mơ đi nhé =)))). Nhìn nó bằng ánh mắt chứa tràn ý cười, môi khẽ trưng ra nụ cười trào phúng.

Ran nhìn Malfoy không vui, tên đó dám nhìn cô kiểu đó? Hắn lạc đề có phải cô ngớ ngẩn đâu nhìn cái kiểu mắt có ý cười kia là ý gì chứ? Tên đáng ghét, xấu xa. Hừ không để ý luôn 😐😐😐

Vì dành sự chú ý cho vài chiếc bánh trên bàn, Ran dường như còn chưa nhìn đến vẻ mặt của Pansy. Nó tối lại một cách rõ rệt, hơn nữa là bàn tay nhỏ nhắn từ bao giờ đã siết chặt lại. Câu cảm động? Buồn cười đó rõ ràng là câu tỏ tình, ai nhìn vào cũng biết trừ cái đứa con gái ngu ngốc kia, gặp quỷ, nếu không phải bây giờ có người thì cô đảm bảo sẽ nhào tới bóp cổ nó rồi. Draco là của cô, không phải của nó, tại sao nó dám dành hết sự chú ý của cậu ấy, cô ghét nó, cực kì ghét nó....

Đâu đó trong tâm trí non nớt của cô gái mười hai tuổi hiện lên một suy nghĩ không hay ho gì cho lắm...

...

Ngày hôm sau, tôi lại một lần nữa ngủ gục trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhưng mà khác chỗ là không phải Pansy gọi tôi dậy mà là tiếng chuông hết tiết, quái sao có thể chứ nhỉ?

Kệ đi, tôi cầm cặp xách lên xong rất nhàn rỗi đi tới phòng học Lịch sử pháp thuật, nói thật là phương pháp dạy học của thầy Bins khá khô khan, nhưng vẫn còn thú vị chán. Đừng nói tôi nói dối, các bạn thử nghĩ nếu học Lịch sử ở một thế giới pháp thật, và một lịch sử ở thế giới Muggle thì có phải Lịch sử pháp thuật vẫn còn thú vị chán không?

Nói nhiều đủ rồi, tốt hơn tôi nên vào lớp trước khi bị muộn.

...

Ổn định được chỗ ngồi, tôi ngó quanh tìm Pansy, cô nàng không có ở đây? Quái? Bình thường giờ này chán đến mức nào vẫn đến lớp mà, sao hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi? Thở dài một cái tôi bắt đầu tập trung vào tiết học.

Như mọi ngày giáo sư Binns mở giáo án ra và bắt đầu đọc bằng một giọng đều đều tẻ nhạt nghe như tiếng rè rè của một cái máy hút bụi cũ kỹ cho đến khi mọi người trong lớp (trừ tôi và Hermione) chìm đắm trong cơn mê ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy để ghi chép một cái tên hay một mốc thời gian, rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Giáo sư đọc được chừng nửa giờ đồng hồ thì xảy ra một chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra Hermione giơ tay xin phát biểu. Ơ quái môn này thì có gì để hỏi cơ chứ?

- Trò... ơ... trò..._dường như đã nhận ra cánh tay giơ cao của Hermione giáo sư lắp bắp nói như đang nhớ lại tên cô học trò

- Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?_cô ấy tò mò chuyện đó làm gì?

- Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại.

- Huyền thoại sao ạ? Nếu là huyền thoại thì chính xác cái con vật kia từ đâu chui ra? Chẳng lẽ có người trong trường nuôi nó sao?_tôi nói đầy nghi vấn rất nhỏ chẳng hiểu sao tự nhiên giáo sư lại nghe thấy, thầy đặt bàn tay xuyên qua vai tôi, từ từ mở miệng.

- Trò đã nhìn thấy gì?_giáo sư Binns quát một cái làm tôi giật mình

- Một con Tử Xà._tôi rụt rè, nhưng vẫn ngẩng cao đầu trả lời

- Thế tại sao....?

- Là cái bóng không phải đôi mắt...

- Hừm được rồi... Bây giờ quay trở lại bài học. Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian...

Tôi không vừa lòng chuyện này chút nào chẳng qua thì giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại bàn tay của Hermione lại vẫy vẫy trên không.

- Gì đó trò Hermione?

- Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?_nói hay lắm

- À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,..._giáo sư chậm rãi nói ngừng một chút, chậm rãi nhìn Hermione, thầy nói tiếp

- ... tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch...

Giáo sư ngập ngừng không muốn kể nhưng vì tò mò hiện lên mặt mấy đứa nhỏ mà phải trả lời.

- Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn Tam Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm... Chính xác ngày nào thì không rõ... Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ._giáo sư ngừng một chút rồi nói tiếp

- Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi.

Giáo sư Binns lại ngừng nói, dẩu môi ra, trông như một con rùa già nhăn nheo:

- Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật._giáo sư Binns nhìn qua tôi, tôi biết là tôi nhìn thấy bóng Tốt Xà, nhưng cần quái gì nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ con Tử Xà đó thật sự là quái vật sao trong Phòng chứa bí mật gì gì đó sao?

Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ nhưng không phải sự im lặng ngái ngủ như ngày thương trong các buổi học của giáo sư Binns. Có cái gì đó rất khó chịu vẫn lơ lửng trong không trung khi mọi người cứ ngước mắt nhìn giáo sư Binns, chờ đợi giáo sư nói thêm điều gì nữa. Trông giáo sư Binns đã hơi bực mình:

- Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành cuộc tìm kiếm chứng cớ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi._lần nửa Hermione lại giơ tay thật cao

- Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?

- Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi_giáo sư lại nhìn qua tôi, bằng một cách nào đó tôi bị giáo sư để ý

Vâng và từ sau cái tiết học đó nhiều tin đồn xuất hiện, đa số chẳng có cái nào tốt đẹp cả. Họ toàn nói xấu Slytherin chúng tôi, và tôi thì rất khó chịu nên đôi lần chơi khăm họ ý mà. Lần nào cũng nhắm vào con gái nên nó mới giảm bớt chút xíu...

...

Hôm nay, là ngày Slytherin cùng Gryffindor thi Quidditch, và tin tôi đi bạn chẳng hề muốn xem trận này tí nào đâu. Nói sao nhỉ? Ừm là Malfoy rơi khỏi chổi, Harry bị trái Bludger quái đản làm gãy tay tệ hơn là tên ngớ ngẩn Lockhart kia rút luôn xương cậu ta urg ghê thiệt, tôi sẽ không bao giờ để hắn động tay với tôi đâu.

Hazz mà càng tệ hơn lần đầu xem Slytherin bạo lực thế nào đã thật sự dọa tôi sợ chết khϊếp. (có kẻ năm nhứt không đi xem, vì không hứng thú →_→) Dù từng nghe qua và từng chơi chung Quidditch chung với họ nhưng lần này thật quá ư bạo lực, phải chăng chỉ khi đứng trước Gryffindor mới vậy? Chẳng qua là... đám người ba nhà còn lại đều nói Slytherin chơi xấu. Xấu cái đầu họ ý, muốn trách thì trách họ không có năng lực tranh đoạt đi, hứ lại dám trách chúng tôi chơi xấu, chúng tôi phạm luật đâu mà xấu cơ chứ. Xùy thôi đi bình luận quá nhiều vào Quidditch rồi...

...

Nhiều ngày sau, cái tin Colin ta bị hóa đá làm dân tình nhiều chuyện trong trường lại nổi lên nghi ngờ đối với Malfoy. Họ tung tin đồn về những thứ nhảm nhí không mục đích, người ta cho rằng cậu ấy là người thừa kế Salazar Slytherin. Mà đáng nói là mỗi nhà mỗi khác nhé, ví dụ nhé:

Nhà Gryffindor_Draco Malfoy là người thừa kế Slytherin vì gia đình cậu ta muốn, hơn cả cậu ta ghét việc thua Gryffindor thế nên cậu ta thả con quái vật ra gϊếŧ phù thủy gốc Muggle người đó không ai khác là Colin tội nghiệp

Nhà Ravenclaw_Draco Malfoy vì thấy được hồn ma Salazar Slytherin, liền đem lòng yêu mến ông ấy nên cậu ta quyết định hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của ông ấy, trở thành người thừa kế mở ra căn phòng bí mật thả quái thú ra gϊếŧ người Muggle (theo lời một đám hủ bên đó)

Nhà Hufflepuff_Draco Malfoy vốn là người thừa kế, nay lại thêm oán hận một Muggle phản bội tình yêu của cậu, thế nên thả ra con quái vật để trả thù Muggle ấy ai ngờ trên đường đi lại gϊếŧ nhầm bà Norris, thế nhưng lần sau lại thành công gϊếŧ được Muggle tên là Colin ấy =....=

Nhà Slytherin làm quái gì mà có lời đồn nào, Malfoy mà là người thừa kế cậu ta đã đem khoe khắp trường, vâng đó là suy nghĩ chung của họ, chẹp có vẻ vẫn là nhà Slytherin thực tế nhất.

Lời đồn quái quỷ đó vẫn còn kéo dài dai dẳng, thậm chí còn kịch liệt hơn khi mà tụi nó giáng sinh năm nay Malfoy ở lại trường, xùy, một đám trẻ con, tôi ở lại trường chẳng lẽ cũng là người thừa kế sao? Ngớ ngẩn vậy? Nói chung là họ ngớ ngẩn kiểu quái gì cũng chẳng có quan trọng đâu, vì Malfoy không quan tâm thì tôi quan tâm làm cái quần què gì.

Dĩ nhiên là giữa những lời đồn đại gì gì đó vẫn còn một thứ rất vui nhộn, trong lớp Độc dược, cái vạc của Goyle bị nổ nên Malfoy bị dính lên mặt dược tề Sưng tấy (tôi cảm thấy rất may mắn khi mình cùng Pansy đã đi làm chung dược tề với Blaise và một bạn khác dĩ nhiên là cách rất xa Malfoy), nên cái mặt cậu ta cứ phòng như bong bóng ý, ôi Merlin ơi, mấy cậu không biết là nó buồn cười đến cỡ nào đâu. Để diễn tả cho dễ hiểu nhé? Pansy con nhỏ thích Malfoy say đắm còn phải cười không ngậm được miệng cho đến khi cậu ta được giải độc nữa là huống hồ chi tôi một đứa con gái cực kì cực kì ghét hắn =)))

Mà chuyện gì qua cũng cho qua đi, một tuần sau, người ta tổ chức Câu lạc bộ đấu tay đôi, khỏi phải nói là tôi háo hức và tham gia ngay rồi, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tôi cùng Blaise vội vã đi tới Đại Sảnh đường, lúc đầu là tính rủ Pansy nhưng mà cô nàng ấy chuồng đâu mất rồi nên kéo theo cái tên tạm bợ đó ấy mà.

Quay lại chủ đề chính, Đại Sảnh Đường giờ thật khác hàng ngày, mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt(điểm này không khác), người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Tôi cùng Blaise đứng gần tượng đài nhất, nhìn xung quanh rồi nói:

- Không biết ai sẽ dạy chúng ta nhỉ?

- Ai cũng được trừ......._Blaise chưa kịp nói hết câu đã thở dài thất vọng vì người đang đi tới, gặp quỷ, tôi cũng đau lòng, làm sao lại không phải người khác mà là cái tên Lockhart kia chứ? Còn rất không may là giáo sư Snape cũng là người hướng dẫn nữa, thầy đáng sợ lắm, tôi không muốn học nữa đâu.

Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:

- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!_ông ta tằng hắng để bắt đầu:

- Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này._ý ông là mấy cuốn sách như tiểu thuyết phiêu lưu chẳng bao giờ được xác thật sao? Tôi còn chả thèm động vào

- Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!_tôi cười khinh khỉnh, ông ta nghĩ mình lời hại lắm sao? Xí, có mà mơ, tôi dám cá cược bằng trái tim rằng thầy Snape sẽ hạ ông ta bằng một đòn duy nhất.

Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

- Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý gϊếŧ ai cả._Lockhart nói với đám người đang im re, bao gồm cả tôi

- Một... Hai... Ba...

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:

- Expelliarmus.

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân tên ba hoa Lockhart khiến hắn văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đυ.ng vào bức tường, té bịch xuống và nằm lăn quay trên sàn. Thấy chưa tôi nói đố có sai được, tên kia tuổi gì mà đánh được thầy Snape chủ nhiệm nhà tôi cơ chứ?

Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của hắn đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu. Bước cà nhắc trở lên võ đài, hắn nói:

- Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ..._thầy Snape đã đằng đằng sát khí mà hắn vẫn có thể ba hoa cho được, hazzz chẹp, khổ thân thầy Snape thầy cảm thấy uất ức lắm nên mới đồng ý làm "phụ tá" để hành hạ tên kia một vố ê mặt phải không?

- Nào giờ thì xem trò nào muốn lên đấu đầu tiên? À trò Evelyn lên đây nào._lần nữa tôi khinh thường thằng chả này, hazzz kệ đi, Giải giới thôi mà, có chi đâu mà đáng sợ.

- Avery Aiden lên đây, trò sẽ là đối thủ của con bé._thầy Snape gọi Aiden lên làm tôi giật mình, sau cái trận Quidditch kia tôi không gặp được cậu ta nữa, nhưng mà vẫn còn thù vụ cậu ta ném trái Quaffle vào tay tôi đó, đáng hận. Được lần này tôi sẽ trả thù.

Aiden bước lên sàn đấu và tên Lockhart kia lại tiếp tục nói

- Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!_tôi làm động tác hai tay đánh vòng một cách điệu đà uyển chuyển nhất có thể, sau đó ngước lên còn trưng ra nụ cười vô cùng duyên dáng, dám cá là có vài bạn nam đã bị tôi đánh lừa bởi vẻ mặt này rồi.

- Một....hai...ba...

- Avis Oppugno(bùa gọi chim, kết hợp xác định mục tiêu)_tôi dứt lời một đàn chim từ đâu bay tới tấn công Aiden, xem ra tôi vẫn còn nhẹ tay chán, đúng chứ?

Lockhart tính nói gì đó thì Aiden lên tiếng cắt ngang.

- Expelliarmus_ồ không, nào kết thúc nhanh thế? Tôi chưa hành hạ cậu xong mà?

- Finite(bùa chặn)_tôi rất vui vẻ khi mà dùng bùa bóng tuyết (học lỏm của anh em Weasley) ném rất nhiều bóng tuyết cho đến khi Aiden thành người tuyết.

- Đùa dỡn đủ rồi kết thúc đi._thầy Snape lên tiếng nhắc nhở, khụ đang vui.

- Expelliarmus_tôi thắng tuyệt đối, Aiden văng khỏi bục sàn đấu =))))

- Được rồi tiếp theo là Malfoy và Potter_thầy Snape lại nói, hóa ra kết thúc nhanh là vì chuyện này khổ quá mà

Cũng giống như trận của tôi, Lockhart yêu cầu Malfoy cùng Harry cúi chào nhưng hai đứa nó hầu như không có hứng chào nhau.

- Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi nên nhớ không được giống cặp đầu tiên. Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một... Hai... Ba...

Harry quơ cây đũa phép của cậu lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai: đòn phép của Malfoy quật Harry mạnh đến nỗi tôi cảm giác như cậu bị cả một cái chảo nện mạnh trên đầu. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và không để mất thêm một giây nào, nó chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy mà hét:

- Rictusempra._câu thần chú kiểu gì thế trời? Cậu ấy thật biết đùa

Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám đầu đen đang đánh nhau xà quần:

- Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!_làm như có ai quan tâm không bằng.

Tôi nhìn Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngoặc ngoẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được. Harry hơi lưỡng lự, chắc đang cảm thấy đánh tiếp Malfoy đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng mà đó là cả một sai lầm của cậu ấy. Vừa há miệng hớp hơi để thở, Malfoy vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:

- Tarantallegra!_giờ thì càng lúc cái cuộc chiến đấu này nó quá nhàm chán đi, hai tên này trẻ con đi đều, thật là cạn lời....

Lockhart quát inh ỏi:

- Dừng lại! Thôi!

Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:

- Finite Incantatem! (Thu hồi phép thuật)

Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.

Giờ mới để ý nhé xung quanh đây nó hơi loạn lạc, tôi đang cảm thấy may mắn vì mình đấu rất nhanh với Aiden, không thì liệu kết cục có như những người đang lăn quay trên sàn không ta? Hermione đấu với Hanah nhà Hufflepuff đều đang ôm tay vì chảy máu, ghê thật hẳn là chỉ đấu bùa Giải giới chậc chậc.

- Nào. Nào... Macmillan, buông ra đi... Coi chừng, trò Fawcett... trò Boot và Granger kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi..._Lockhart nói với những đứa bị thương, còn cố nhìn qua tôi, làm mẹ gì? Tôi có bị thương đâu? Tên ngớ ngẩn?

- Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!_chả nhìn qua tôi, tôi đáp lại chả bằng cái nhìn không mấy thiện cảm thành ra chả nhìn qua Snape, còn thê thảm hơn tôi vì thầy Snape là mặt lạnh toàn tập, haha, và dường như chẳng kiếm được chút hi vọng nào chả đành nói

- Chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử Neville và Finch lại đây, anh thấy sao, anh...

Thầy Snape gạt đi ngay:

- Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất.

Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:

- Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?

- Được đó._tôi thì cảm thấy là thôi tốt nhất đi về mẹ đi cho xong. Hai tên đó vừa đánh nhau một cách vô cùng trẻ con, giờ lại cái quái gì cơ? Tình nguyện phá giải bùa? Khác nào kêu họ lấy dao kề luôn vào cổ nhau? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ xem người ta "gϊếŧ nhau" vui lắm, thành ra nán lại =)))

Thầy Snape ra hiệu gọi Harry và Malfoy đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho hai cậu ấy thi thố tài năng.

- Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy._Lockhart bảo đồng thời giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn Lockhart vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói:

- Ấy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!

Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống, thì thầm điều gì đó với hắn. Tôi thấy Malfoy nở nụ cười ngạo nghễ. Còn Harry thì lo lắng nhìn Lockhart, nói

- Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó._tôi thấy cậu đặt niềm tin sai chỗ rồi.

- Sợ rồi hả?_Malfoy thì thầm với Harry, tôi không nghe được, hoàn toàn là độc khẩu hình miệng đấy

- Còn lâu._đúng là một Gryffindor điển hình.

Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry:

- Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!

- Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?

Nhưng Lockhart chẳng thèm nghe nữa. Ông hô to:

- Ba... hai... một... Bắt đầu!

Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:

- Serpemsprtia! (Mãng xà tấn công!)

Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thói lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khϊếp vang lên, chỉ còn tôi đứng đó bình tĩnh quan sát.

Tôi đảm bảo là thầy Snape rất khoái cái bộ điệu đứng chết trân của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:

- Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi...

- Để tôi làm cho!_thật muốn nói, đừng có lanh chanh dễ sợ

Lockhart lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía tôi, đứa đứng gần nhất, Merlin ơi, tại sao lại là tôi?

Con rắn ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho con mồi của nó là tôi đây. Gặp quỷ, tôi sợ rồi ;;-;;

Rồi bỗng từ đâu Harry chạy tới nói bằng một cái ngôn ngữ quái quỷ gì đó mà tôi không hiểu được. Chẳng qua là con rắn đã chịu nằm im xuống sàn và cuộn tròn người lại.

Chẳng lẽ cậu ta biết nói xà ngữ ư? Tôi chợt cảm thấy lành lạnh, xong ngay lập tức được thay bằng cảm giác quá nóng-.-

- Blaise mình chưa chết, đừng ôm nữa._tôi cáu kỉnh nói, xong không hiểu từ đâu thầy Snape lại tới và làm con rắn biến mất trong làn khói đen nhạt.

- Đi thôi, ra ngoài đi nào, ở đây không an toàn cho cậu tí nào cả._Malfoy chẳng biết từ đâu đi tới đẩy Blaise ra khỏi người tôi rồi kéo đi một mạch ớ ớ.

....[tầng hầm](nói cách nào đó là gần như là phòng làm việc của thầy Snape đó)...

- Buông ra Malfoy cậu thôi ngớ ngẩn đi._tôi hét lên

- Cái gì là ngớ ngẩn, làm sao lại đứng gần như thế khi tôi triệu hồi con rắn đó hả?_Malfoy buông tay tôi ra nói

- Cậu còn dám nói? Cậu biết nguy hiểm còn triệu hồi ra? Ai ngớ ngẩn hả? Chính cậu chính cậu đó tên dở hơi.

- Cậu...cậu...._Malfoy tính nói gì đó, nhưng mà lại bị chọc tức nên dùng dằng bỏ đi luôn, hứ mặc kệ đấy, chị đây không quan tâm.

Tôi thở một hơi tính đi về ký túc xá thì bị một lực nào đó rất mạnh kéo tóc lại, cả người tôi đổ cả về phía sau, đau điếng, tôi ngẩn mặt lên nhìn, ơ là Pansy mà? À quên còn cả hai con bé đằng sau nữa là Greengrass và Bulstrode, đều thuộc Slytherin, làm sao họ lại chặn đánh tôi?

- Đừng cái trưng vẻ mặt đó ra, Evelyn_Bulstrode hét lên xong tiến tới lần nữa nắm tóc tôi giật lên, cơn đau truyền tới nhưng tôi không quan tâm điều tôi quan tâm là tại sao? Pansy lại....

- Đừng nhìn tao bằng ánh mặt đó, mày đều biết vì sao có sự việc này mà.

Pansy dứt lời con nhỏBulstrode dồn tôi vào góc tường, tôi hiện trạng còn chưa muốn đánh trả, chỉ trân trân nhìn Pansy tại sao?

....

__________________________________