Chương 3: Có Chút Thú Vị.

Bạch Vĩ nằm trên chiếc giường lớn mãi không ngủ được, đôi mắt xanh nhìn vào trần nhà. Chợt, cô ngồi dậy, ánh mắt vô tình lướt qua tấm ảnh đặt trên chiếc bàn ở đầu giường. Gương mặt xinh đẹp của mẹ cô nở một nụ cười hiền hậu và ba cũng thế. Cả hai người đều đang ôm lấy một cô bé khoảng 10 tuổi thắt bím nơ hai bên tóc. Một gia đình rất hạnh phúc.

Với tay lấy tấm ảnh, cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng bỏng trào khỏi khóe mắt.

Tại sao...?

Tại sao chứ, tại sao gia đình cô lại trở nên như thế? Tại sao lại có người muốn gϊếŧ hại ba mẹ cô? Sao ba mẹ lại bỏ con một mình?

Bạch Ngọc ôm chặt tấm ảnh vào lòng, trong căn phòng tối đen lạnh lẽo, nước mắt không kìm được mà tuôn ra, ướt đẫm một mảnh áo. Cô cố nén tiếng khóc, bờ vai gầy run run. Mệt, cô thật sự rất mệt. Ba mẹ, con nhớ ba mẹ, con muốn gặp hai người. Con không muốn cứ phải sống như thế này nữa..

Tiếng nấc nghẹn của cô vang lên trong căn phòng tối. Ánh trăng bên ngoài đã bị những đám mây lớn che đi, trông càng thêm u tịch.

* * *

Trong thư phòng của khu biệt thự bậc nhất thành phố, người đàn ông đang ngồi làm việc, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Hắn đáp một tiếng, vẫn chú tâm làm việc.

"Thưa cậu chủ, tài liệu về cô gái này đã được điều ra ra." Nói rồi Tư Duệ cung kính đưa tập tài liệu cho hắn.

Bây giờ Tư Hàn mới ngửng mặt lên, tay xoa xoa mi tâm. "Nói đi."

"Cô ấy tên là Lưu Ngọc Yến*, năm nay 19 tuổi, chiều cao 1m65, sức khỏe bình thường, mắt bị cận 3 độ. Gia cảnh tầm trung. Mẹ vì khó sinh nên mất sớm, cha cũng chết trong một vụ tai nạn năm cô ta 15 tuổi.."

*Lưu Ngọc Yến là thân phận giả cô dùng ở trường học.

"Tai nạn xe?" Hắn bỗng hỏi bằng chất giọng điềm đạm.

"Chính là vụ tai nạn xe liên hoàn bốn năm trước, đã xác thực."

Hắn trầm ngâm, suy nghĩ vài dây. "Tiếp tục."

"Vâng. Sau đó, Lưu Ngọc Yến cũng không còn người thân nào khác, phải đi làm thêm kiếm tiền học cấp ba. Cô ta thường làm thêm trong mấy quán cà phê, quán ăn. Học lực cô ta rất tốt, đã dành được một suốt học bổng của đại học A và giờ đang theo học."



Tư Duệ hơi dừng một chút.

"Còn lại tất cả đều bình thường, không có gì khác."

Hắn thong thả mở tập tài liệu ra, nhìn lướt qua một lượt. Tất cả đều giống với những điều Tư Duệ nói.

"Bình thường đến bất thường." Một câu nói ngắn gọn, súc tích.

Tư Duệ nhìn hắn: "Ý cậu chủ là...?"

Chỉ là một người bình thường mà nhạy bén đến thế sao?

Tư Nhật Dạ nhếch miệng cười. Có chút thú vị.

Tư Duệ thấy điệu cười của cậu chủ mà sởn hết cả gai ốc. Cũng không biết cô gái này làm nên đại tội gì. Bình thường cậu chủ rất hiền hòa nhưng cũng rất lạnh lùng, một khi đã cười lên thì ắt sẽ có chuyện đấy.

Đầu óc của cậu cũng chỉ suy nghĩ được lí do đó chứ không phải là cậu chủ mình để ý đến người khác. Bởi tin đồn thái tử gia của tập đoàn Tư thị không gần nữ sắc cũng không phải là giả. Nếu không có sức ép của Tư thị thì mấy bài báo lá cải "Tư tổng bị gay", "Thái tử gia có vấn đề về mặt sinh lý", "Tư tổng luyến ái"... đã bay đầy trời.

* * *

Sáng sớm hôm sau.

Trong căn phòng ngủ, cô gái đang nằm co lại trên giường. Trong tay vẫn còn giữ chặt tấm ảnh kia. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ luồn vào, hắt lên người cô làm nổi bật làn da trắng sứ. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, hai hang lông mi rung rung, mở ra. Đôi mắt màu xanh dương hơi sưng, có lẽ tối qua cô khóc quá lâu, ngủ quên lúc nào không hay.

Bạch Vĩ ngồi trên giường một lúc lâu, tâm trạng đã bình ổn hơn nhiều, cô khẽ nhìn tấm ảnh trong tay. Bất chợt, ánh mắt Bạch Vĩ dừng lại trên cái vòng trên tay mẹ cô.

Cô suy nghĩ một lúc, chợt đứng dậy, bước về phía tủ đựng đồ màu trắng. Cô lấy chìa khóa ra, mở ngăn tủ luôn được khóa cẩn thận, lấy ra một chiếc hộp màu vàng.

Hộp hình vuông, cạnh khoảng 15 cm, được chế tác tỉ mỉ. Chiếc hộp mang một giáng vẻ rất cổ điển, nó được dát một lớp vàng, ở giữa đính một hạt ruby màu đỏ. Phải là con nhà quyền quý thì mới có được chiếc hộp đựng trang sức như thế này.

Bạch Vĩ mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc vòng được làm rất tinh xảo. Nó chắc chắn là vàng thật, quanh vòng là những kí tự, nói đúng hơn là những chữ viết cổ của đất nước nào đấy. Nước Anh?



Cô cầm chiếc vòng lên để quan sát kĩ hơn. Chính giữa vòng (kể từ khóa chốt) là hình chữ P viết theo phong cách xa xưa nằm trùng lên chiếc vương miện nhỏ. Hai bên là hai viên trân châu trắng muốt. Khóa chốt của chiếc vòng cũng là loại khóa cổ điển thu nhỏ rất tinh xảo. Quả thật chiếc hộp và vòng vàng này giá cũng phải lên đến hàng trăm triệu đô la.

Mẹ cô rất quý trọng chiếc vòng này, không phải chỉ vì giá trị của nó. Hình như lúc trước, mẹ cô có nói, đây là chiếc vòng bà ngoại đưa cho mẹ nhưng đến năm cô 12 tuổi, mẹ đã không đeo nó nữa. Bạch Ngọc nhớ lúc nhỏ, có lần cô thấy mẹ đang ngắm nhìn chiếc vòng này, rất chăm chú, rất yêu thương, nhưng hình như cũng rất.. chua xót. Lúc trước cô không quá để ý nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ nó còn có ý nghĩa nào khác chăng?

"Cốc cốc." Đang suy nghĩ miên man, tiếng gõ cửa làm cô giật mình, cô hơi khó chịu khi bị làm phiền. Đôi mày khẽ cau lại.

"Vĩ Vĩ, chị xuống ăn sáng." Sau cánh cửa vang lên giọng nói ngọt ngào, lảnh lót của Bạch Di. Tâm trạng cô mới thả lỏng chút ít.

"Ừm, chị biết rồi." Cô đáp lại.

Nghe tiếng bước chân đã dần xa, Bạch Vĩ cất chiếc vòng lại trong hộp rồi khóa lại cẩn thận vào tủ.

Cô lấy bộ đồng phục, bước vào phòng thay đồ. Chưa đến 10 phút, cô đã bước ra với gương mặt như ngày hôm qua. Da nâu đen, có vài đốm tàn nhang, cặp kính bản lớn che đi khuôn mặt. Đôi mắt đã đeo kính áp tròng màu đen.

Cô xuống nhà, đi về phía bàn ăn. Thấy cô, gương mặt của Bạch Di hơi ỉu xìu:

"Vĩ Vĩ, chị chẳng xinh đẹp gì hết."

Điệu bộ đó làm khóe môi cô nhếch lên, cười khẽ một tiếng. Cô ăn rất nhanh, thoắt cái đã hết chén cháo.

"Chị đi trước đây." Cô nói gọn rồi bước ra cửa.

Bạch Di thấy thế thì vội đứng lên, chạy về phía bếp, lấy hộp cơm ra:

"Vĩ Vĩ, đợi chút."

Cô dừng bước chân quay lại nhìn Bạch Di: "Hửm?"

"Cơm hộp của chị, hôm nay em làm cơm cuộn, chị nhớ phải ăn hết đấy." Cô nàng nói rồi đưa hộp cơm màu xanh cho Bạch Vĩ.

Cô đưa tay nhận lấy hộp cơm, nhẹ giọng: "Cảm ơn em, tiểu Di."

---Minh Ngọc Tiêu Tiêu---