Chương 2: Tư Duy Không Bình Thường.

Trong xe rất yên tĩnh, đôi mắt hắn nhắm lại, người tựa vào ghế một cách lười nhác nhưng lại mang theo sự lạnh lùng, cảm giác này rất giống với Bạch Vĩ. Trong đầu Tư Hàn không hiểu sao lại xuất hiện hình bóng cô độc ấy…

Hắn mở mắt ra, với lấy chiếc laptop. Đôi bàn tay lướt nhanh trên bàn phím, nhiều kí tự kì quái hiện lên trên màn hình. Chỉ mất hai phút, hắn đã lấy được toàn bộ hình ảnh của camera trên đoạn đường lúc nãy. Nhấn thêm vài phím, gương mặt một cô gái ấy đã hiện rõ trên màn hình. Tư Hàn đưa laptop cho Tư Duệ, cất giọng lạnh băng: "Cho chú một tiếng điều tra toàn bộ về cô gái này."

Nhìn thấy cô gái trên màn hình, Tư Duệ thấy hơi khó hiểu, cậu liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu, hơi mấp máy môi nhưng chỉ đáp: "Đã hiểu."

* * *

Khi Bạch Vĩ về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Cô mở cánh cửa sắt bước vào. Hương hoa nhài của mấy bụi hoa lúc trước mẹ cô trồng làm tâm tình đang nặng nề nhẹ nhàng hơn hẳn. Cô hít một hơi thật sâu. Đứng trước căn nhà mang phong cách hiện đại mà trang nhã, cô lại bất giác nhớ lại lúc xưa. Cô vừa về đi học đến nhà là mẹ đã ra đón, ba cô có đôi hôm về muộn nhưng hầu như đều cố gắng xong việc sớm để về nhà với mẹ con. Khóe môi cô bất giác mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, hạnh phúc nhưng cũng mang theo vài phần thê lương.

Mở cửa bước vào nhà, mùi đồ ăn đã xộc vào mũi nhưng bây giờ cô cũng không cảm thấy đói.

"A, Vĩ Vĩ, chị về rồi."

Một cô gái khoảng 16 tuổi với khuôn mặt còn vài phần non nớt chạy ra định ôm chầm lấy cô nhưng rất nhanh đã bị cánh tay chặn lại. Bạch Di lầu bầu, giọng nói ngọt ngào có mang theo vài phần ấm ức: "Em chỉ ôm chị một chút thôi, có mất của chị miếng thịt nào đâu."

Giọng điệu ấy nghe cứ như cô con gái bị mẹ mình ruồng bỏ không chừng. Cặp lông mày của cô hơi giãn ra, đôi mắt còn nhiễm vài phần ý cười. Bạch Di tuy không phải em gái ruột của Bạch Vĩ nhưng từ lâu cô đã xem như là em gái mà bảo vệ bởi đây là người thân duy nhất của cô.

Cô thay giày ra, liếc nhìn Bạch Di một cái rồi bước vào nhà.

Bạch Di: "Aizz, Vĩ Vĩ, sao hôm nay chị về muộn thế, em sắp đói chết rồi này."

"Sao không ăn trước đi?" Cô điềm tĩnh hỏi.

"Ăn một mình buồn lắm, chị mau vào thay đồ đi, hôm nay em làm nhiều món ngon lắm đấy." Cô nàng nói rồi đẩy Bạch Vĩ về phía cầu thang.



Bộ dáng này của cô em gái làm cô có vài phần bất đắc dĩ. Cô nàng cái gì cũng tốt, mặt nào cũng được duy chỉ có nhược điểm là nói quá nhiều.

Cô bước lên tầng, hướng phía phòng mình. Phòng cô khá rộng, lấy gam màu lạnh làm chủ đạo. Phía tay trái cửa là phòng vệ sinh cùng nhà tắm, chiếc giường lớn trải ga màu xám đặt ở phía cửa sổ phòng. Một chiếc bàn lớn, bàn làm việc, tủ áo quần, giá sách đều là màu trắng được bố trí hài hòa, căn phòng không quá trống trải, không chật hẹp nhưng lại mang một vẻ u tịch, lạnh lẽo.

Bạch Vĩ đi về phía tủ áo quần, thuận tay lấy chiếc áo phông đen có in hình đầu lâu cùng với chiếc quần rộng cùng màu dài đến đầu gối. Cô vào phòng vệ sinh, bỏ cặp kính xuống, dùng nước tẩy trang và kem rửa mặt gột rửa đi lớp phấn màu nâu. Rửa sạch bằng nước ấm, cô lấy chiếc khăn lau đi những vết nước đọng lại trên mặt.

Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái với ngũ quan thanh tú, sắc sảo. Làn da trắng muốt, mát lạnh, không tì vết. Cặp lông mày lá liễu tinh xảo, sống mũi cao cao, đôi môi hồng nhuận căng bóng. Cô chợt cúi đầu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gỡ kính áp tròng ra khỏi mắt. Đôi mắt đen láy lúc nãy bây giờ đã thành một màu xanh dương nhạt với hàng lông mi cong vυ"t. Gương mặt cô thật sự là sự kết hợp hoàn mỹ giữa người phương Tây và người phương Đông.

Nhìn vào đôi mắt mình, cô giống như thấy được mẹ- một người phụ nữ Anh quốc trẻ trung, xinh đẹp. Đúng vậy, mẹ cô là người Anh, cô cũng không biết như thế nào mà mẹ gặp được ba nhưng cô biết, tình cảm của họ rất đẹp. Mẹ cô rất yêu thương hai ba con, bà lúc nào cũng tươi cười, hiền hậu. Nhưng...

Cô nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi đau trong lòng, cô thay nhanh quần áo và đi ra ngoài.

Khi cả hai ngồi vào bàn ăn, Bạch Di phát hiện ra hôm nay chị mình có hơi bất thường, hình như có tâm sự. Mặc dù cô đã cố gắng che dấu nhưng rốt cuộc cũng là người ở với cô nhiều năm, vừa chú ý một chút là Bạch Di đã nhận ra. Vậy nên cô nàng cố gắng tìm đủ mọi chuyện trên trời dưới đất liến thoáng cho cô nghe: "Vĩ Vĩ, chị sao cứ trang điểm xấu đi thế? Không phải con gái thích nhất là làm đẹp sao?" Bạch Di vừa gắp thức ăn vừa hỏi, câu sau lại chỉ lầu bầu trong miệng nhưng đương nhiên cô vẫn nghe được.

"Chị thích." Một câu trả lời ngắn gọn và không bắt bẻ được gì.

Haizz, đúng là không bắt bẻ được gì cả, người ta thì thích phô trương cái đẹp của bản thân còn chị cô thì lại "thích" che đi. Tư duy của chị Vĩ Vĩ đúng là không bình thường.

Bạch Di nghĩ thầm trong lòng.

Thế nhưng Bạch Vĩ làm thế một phần cũng là để tránh người khác biết được thân phận của mình, bớt phiền toái.

Bạch Di: "Chị Vĩ Vĩ, trường em sắp khai giảng rồi, em phải biểu diễn một tiết mục cho lớp đấy. Chị nói xem em nên làm gì? Piano, violon, hay là nhảy, hát hơn?"



Cô nàng nói rồi nhìn về phía cô vẻ mong chờ. Nhìn thấy gương mặt kia giống như đang nói "chị nói đi, nói đi, không nói là không được ăn cơm" vậy, cô thở dài trong lòng.

Bạch Vĩ: "Piano."

Nghe được câu trả lời mong đợi, cô nàng gật gù: "Em cũng nghĩ vậy, piano là dễ chơi nhất."

"À mà chị vào học trường đại học kia được 2 tuần rồi đúng không, đã làm quen được với môi trường chưa."

Cô gật đầu "ừm" một tiếng.

Bạch Di nhìn gương mặt của chị mình, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: " Vĩ Vĩ, chị chắc là ngôi trường đấy có manh mối chứ?"

Động tác của cô hơi dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, cô cất giọng: "Người có thể sắp xếp không kẽ hở như vậy thì phải có hậu đài vững chắc. Bọn chúng làm việc cẩn thận, vẫn chưa tìm được chứng cứ. Vậy thì tra từ hậu nhân, con cái, có thể có manh mối cũng nên. Ngôi trường đấy là trường lớp quý tộc toàn con ông cháu cha, xác suất cao hơn."

Đây thật sự là câu nói dài nhất trong ngày của cô. Giọng vẫn điềm tĩnh, vẫn lạnh lẽo như thế nhưng nghe kĩ có thể thấy được sự hận thù ẩn chứa trong ấy.

Bạch Di suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng.

Bạch Di: "Vậy chị nhớ cẩn thận đấy."

Bạch Vĩ: "Ừm"

Cô nàng cũng lo xa rồi, bây giờ có mấy người có thể làm cô gặp nguy hiểm chứ.

--- Minh Ngọc Tiêu Tiêu---